Thích Tầm Chương dẫn Dụ Hạ tới một trung tâm thương mại cách nhà không xa, mùng 1 đầu năm mới người ra ngoài dạo phố cũng không ít, trong rạp phim đông nghẹt người, trước khi vào Thích Tầm Chương đã mua vé trên điện thoại, chỉ lấy được chỗ ngồi ở góc cuối cùng.

Thích Tầm Chương cho Dụ Hạ đi lấy vé, anh đi qua cửa hàng bên cạnh mua đồ uống cho cậu.

Khi chưa tới lúc soát vé, khu vực chờ đợi đã ngồi đầy người, Dụ Hạ khó khăn lắm mới tìm được chỗ trống, sau khi ngồi xuống vươn tay kéo Thích Tầm Chương: "Anh ngồi với em đi?"

"Sao ngồi được?" Thích Tầm Chương đưa cốc sinh tố xoài mà Dụ Hạ đã chọn đưa cho cậu.

Dụ Hạ nhận lấy uống một hớp, hỏi Thích Tầm Chương: "Anh không uống à?"

"Không khát."

Dụ Hạ nhét cốc sinh tố vào tay anh: "Uống miếng đi."

Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ, dưới ánh nhìn chăm chăm cười hì hì của Dụ Hạ, anh cố gắng thử một miếng, đưa lại cậu: "Em tự uống đi."

"Anh thật sự không ngồi à? Anh ngồi xuống rồi em ngồi lên chân anh." Dụ Hạ nhây, trêu chọc anh.

Thích Tầm Chương nhéo cằm Dụ Hạ một cái: "Em ngoan ngoãn ngồi yên cho anh, đừng không biết xấu hổ."

"Chúng ta cái gì mà chưa từng làm, còn ngại ngùng gì nữa."

Dụ Hạ không đồng tình nhỏ giọng lầu bầu, nhưng Thích Tầm Chương cũng không muốn để ý đến cậu.

10 phút sau, hai người được soát vé vào rạp, sau khi ngồi xuống Dụ Hạ kéo tay Thích Tầm Chương, kề sát bên tai anh nhỏ giọng nói: "Em muốn hôn anh."

Thích Tầm Chương phát hiện ra đứa trẻ này hình như rất hưởng thụ cảm giác lén lút thân mật nơi công cộng, cũng rất vui lòng thỏa mãn cậu, nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái, còn nếm được hương vị ngọt ngào của sinh tố xoài.

Dụ Hạ vui vẻ, cũng lặng lẽ hôn lên cổ Thích Tầm Chương, sau đó ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn vào ghế.

Phim chiếu hai tiếng, cả rạp đều tràn đầy tiếng cười ha ha, Dụ Hạ cười đến ngã tới ngã lui, bản thân Thích Tầm Chương không có hứng thú gì với loại phim hài thuần túy này, nhưng có thể làm cho Dụ Hạ thả lỏng một chút, thoải mái vui cười, giá vé này cũng rất đáng giá.

Từ rạp chiếu phim đi ra đã gần 6 giờ, Dụ Hạ bám lên cánh tay Thích Tầm Chương, kề sát anh nói: "Anh không thích xem phim hài thì nói sớm đi, em thấy còn có phim tình cảm, phim cảnh sát tội phạm, anh thích xem mấy cái đó đúng không?"

Thích Tầm Chương nhướng mày: "Sao em biết anh không thích?"

"Nhìn thấy được, anh không cười chút nào."

Thích Tầm Chương nắm mặt cậu: "Em không phải vẫn luôn xem phim sao? Còn chú ý được anh cười hay không à?"

Dụ Hạ lắc đầu: "Đằng nào cũng nhìn ra rồi, lần sau anh không cần nhường nhịn em như vậy, thực ra phim gì em cũng xem được."

"Để cho em vui vẻ, không tốt sao?"

Tốt đương nhiên là tốt, Dụ Hạ hạ thấp giọng: "Nhưng em cũng muốn anh vui vẻ mà."

Quan hệ cậu và Thích Tầm Chương, không nên để Thích Tầm Chương đơn phương nhường nhịn nuông chiều, cậu mong cậu cũng có thể cho Thích Tầm Chương hài lòng vui sướng.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá, " Thích Tầm Chương nắm tay cậu, "Em vui vẻ anh cũng vui vẻ."

Dụ Hạ hừ cười: "Chú thật biết cách nói chuyện."

"Ừm, học theo em, dẻo miệng."

Vào quán ăn ngồi xuống, Thích Tầm Chương đưa menu cho Dụ Hạ chọn trước, Dụ Hạ tiện tay lật menu, đột nhiên hỏi anh: "Anh có nhớ lần đầu tiên anh mời em ăn cơm là khi nào không?"

"Nhớ." Thích Tầm Chương gật đầu, rõ ràng chẳng qua là chuyện mấy tháng trước, nhưng cảm thấy dường như đã qua rất lâu rồi, lúc đó sao anh ngờ được, sẽ có một ngày phát triển thành một quan hệ như vậy với Dụ Hạ.

"Lúc đó em thật sự rất vui, em còn tưởng rằng sẽ không có cơ hội gặp chú nữa chứ."

Dụ Hạ thản nhiên nói, Thích Tầm Chương không biết nên đánh giá chuyện này thế nào: "Lúc đó đã có ý nghĩ này rồi? Em từ sáng đến tối không lo học hành mà suy nghĩ mấy cái gì không vậy?"

Dụ Hạ nâng quai hàm nhìn anh cười: "En không suy nghĩ chuyện này, bây giờ có thể ngồi ở đây ăn cơm với anh sao, chờ anh thông suốt đầu óc chắc em thấy phải đợi đến em già cằn cỗi, anh xuống mồ luôn đó."

Thích Tầm Chương: "..." Dụ Hạ này thật sự là miệng cũng đủ độc.

Dụ Hạ cười nháy mắt: "Thực ra, em có phải là rất hợp khẩu vị của chú không, anh cũng đã sớm có tâm tư với em rồi đúng không?"

Thích Tầm Chương vẫn thản nhiên rót trà cho cậu: "Tự tin của em ở đâu ra vậy?"

"Cái này rất đơn giản mà, hai người bạn gái cũ với bạn trai cũ của anh, vừa nhìn đã thấy rất hoạt bát hướng ngoại, nhiệt tình dính người, khẩu vị của anh đâu có thay đổi."

Thích Tầm Chương không có gì để nói, rất lâu mới nói ra một câu: "Em không giống với bọn họ."

"Đương nhiên, em trẻ hơn bọn họ mà, đàn ông nào mà không thích người trẻ tuổi."

Thích Tầm Chương: "... Không phải."

Dụ Hạ vỗ bàn cười ha hả, mặt đầy ngây thơ: "Vậy anh nói đi, em không giống bọn họ chỗ nào?"

Thích Tầm Chương nhìn Dụ Hạ, con ngươi dừng một chút: "Em phiền người hơn người ta, cũng chỉ có anh chịu được em."

"Này chú, anh đừng nhân cơ hội chê bai em được không."

Thích Tầm Chương buồn cười nói: "Anh chê bai em hồi nào? Lời anh nói không phải là thật sao? Đức hạnh gì đó của em tự em không rõ à? Có cần mỗi ngày anh phải giáo dục cho em không?"

Dụ Hạ tức giận đóng menu lại, nằm úp sấp lên bàn chơi xấu: "Dù gì anh cũng không thể trả hàng, không hài lòng anh cũng chịu đi."

Thích Tầm Chương duỗi tay nắm chặt sau gáy cậu, kéo cậu ngồi dậy: "Có bẩn không vậy, đừng ồn ào nữa, nói đùa em thôi, anh cũng không có không vừa lòng gì em hết."

Dụ Hạ nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy anh có thấy em ấu trĩ không?"

Thích Tầm Chương hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em không ấu trĩ sao?"

"Em ấu trĩ như vậy mà anh còn chịu thích à?"

Thích Tầm Chương nắm cổ tay Dụ Hạ tăng thêm chút sức nói: "Ấu trĩ chút cũng không sao, chờ qua mấy năm nữa, chút ấu trĩ ấy cũng mất, sau này cũng chỉ có thể nhớ lại thôi."

"Wow" Dụ Hạ khoa trương kêu lên, "Chú quả thực rất biết cách nói chuyện."

Thích Tầm Chương cong khóe môi: "Ngoan, ngồi xuống, đừng có làm bộ làm tịch, nhanh gọi đồ ăn đi."

Ăn cơm xong ra khỏi quán ăn, đã là 7 giờ tối, hai người xuống bãi đậu xe dưới hầm lấy xe, lúc ngồi vào trong xe Dụ Hạ vô thức liếc mắt ra cửa xe, nhíu mày.

Thích Tầm Chương khởi động xe, thấy Dụ Hạ liên tục nhìn chằm chằm ra cửa sổ, kêu cậu một tiếng: "Dụ Hạ, em đang nhìn gì vậy?"

Dụ Hạ hồi phục lại tinh thần, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Có chút kỳ lạ..."

"Kỳ lạ gì?"

"Không biết, hình như bắt đầu từ lúc nãy, em cảm giác giống như có người đang theo dõi chúng ta, uhm, chắc em ảo giác thôi."

"Theo dõi chúng ta?"

"Đúng đó, cảm giác khó nói lắm, cứ thấy lạ lạ, " Dụ Hạ nói rồi lại lần nữa lắc đầu, "Bỏ đi, đi thôi."

Thích Tầm Chương nhìn xung quanh một chút, không thấy manh mối gì hết, không nghĩ nhiều nữa, đạp ga rời đi.

Đưa Dụ Hạ về nhà, Thích Tầm Chương còn phải đi đón người, Dụ Hạ về phòng làm bài tập, giải xong một đề, Thích Du cũng trở về rồi.

Thích Du vào nhà thấy Dụ Hạ còn đang giải đề, kinh ngạc: "Hạ Hạ cậu không phải cả ngày đều ở trong nhà làm bài tập chứ? Thật sự không chán à?"

"Thường thôi, tớ cũng đã quen rồi, " Dụ Hạ thuận miệng trả lời cậu, "Nhà chú họ cậu vui không?"

"Vui gì đâu, cả ngày đều phải hầu hạ mấy đứa trẻ nghịch ngợm." Thích Du buồn bực nằm lên giường, giọng điệu ủ rũ, rõ ràng còn chưa thoát khỏi nỗi đau thất tình của tối hôm qua.

Dụ Hạ liếc nhìn cậu một cái, hỏi: "Nghe chú nói ngày mai mọi người còn phải đi thăm họ hàng à?"

"Đúng đó, mai phải đi nhà cô họ, phiền chết mất." Thích Du đau đầu nói, "Nhàm chán, Hạ Hạ mai đi với chúng tớ đi, chiều chúng ta ra ngoài chơi riêng, tớ muốn đi xem phim."

Dụ Hạ: "..."

"Có được không?" Thích Du xoay người, kéo tay áo Dụ Hạ, làm nũng với cậu, "Ngày nào cũng ở nhà học bài, cậu không chán à? Thắt cổ cũng phải thở một hơi chứ?"

"Cậu muốn xem phim gì?"

Thích Du tùy tiện nói ra cái tên: "Điểm đánh giá trên mạng cũng không tệ lắm, xem cái này đi, cậu đi với tớ đi mà, để tớ vui một chút không?"

"... Được thôi." Dụ Hạ cũng không thể nói chiều nay cậu đã xem với Thích Tầm Chương rồi, phục vụ cho ông bố rồi còn phải đi phục vụ cho ông con.

Nghe Dụ Hạ đồng ý, trên mặt Thích Du cuối cùng cũng có nụ cười, lăn qua một bên chơi điện thoại, Dụ Hạ cũng móc điện thoại ra, gửi tin cho Thích Tầm Chương: "Con anh muốn ngày mai em đi với cậu ấy xem phim một lần nữa."

"Em đồng ý rồi?"

"Cậu ấy thất tình mà, em có thể không đồng ý sao? Lỡ như cậu ấy không vui nghĩ bậy bạ phải làm sao đây, anh không được oán chết em, em cũng chỉ có thể xả thân đi với người ta thôi, anh đừng ăn dấm nha."

Thích Tầm Chương hình như đã cạn lời với mấy lời nói linh tinh của cậu, không để ý đến cậu, Dụ Hạ ném điện thoại, tay vô thức xoay bút: "Bố cậu..."

Thích Du không rõ: "Bố tớ làm sao?"

"À, không có gì." Dụ Hạ do dự trong nháy mắt, vẫn là không nói tiếp, cậu thật sự rất muốn tìm ai đó để lải nhải về lão đàn ông khó ở Thích Tầm Chương này, động một chút là ăn dấm, giận dỗi, không để ý tới người khác, nghĩ lại vẫn là thôi đi, nói với Thích Du cậu ấy cũng không hiểu, e là Thích Du cả đời này cũng không phát hiện được tính cách thật sự của bố cậu ấy.

"Sao cậu ấp úng vậy, " Thích Du mất hứng nói, "Muốn nói gì thì nói thẳng đi."

"Không có gì đâu" Dụ Hạ cười hì hì, "Tớ cảm thấy là, bố cậu rất đáng yêu."

Thích Du trợn mắt lên, tưởng mình nghe nhầm: "Đáng yêu? Cậu nói một người đàn ông trầm ổn nghiêm túc gần 40 tuổi đáng yêu?"

"Ừm, 40 tuổi thì sao? Cuộc đời cậu sống chưa tới 40 tuổi thì thế nào? (?) Chú rất đáng yêu mà, cậu không biết thưởng thức thôi."

Thích Du ném gối lên mặt cậu: "Cút đi, ông ấy không ở đây, nịnh nọt cái gì, nổi da gà da vịt hết rồi."

Dụ Hạ bình tĩnh tiếp nhận, cười bĩu môi, cậu biết mà, nói với Thích Du cũng phí công, cậu ấy sao hiểu được, Thích Tầm Chương rốt cuộc có bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu thú vị, có bao nhiêu thứ khiến người ta thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play