Món ăn lên đầy đủ, Dụ Hạ tự nhiên mà ăn, bụng lấp đầy được một nửa, ngẩng đầu thấy Thích Tầm Chương trầm mặc không nói, cũng không động đũa, khóe miệng cậu cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Chú, tâm trạng chú không tốt sao?"

Thích Tầm Chương ngước mắt, rõ rành nhìn được tia bỡn cợt chợt loé lên trong mắt Dụ Hạ, cá tính cậu nhóc này, nổi trội hơn con trai anh rất nhiều, nói Thích Du quấn lấy cậu, Thích Tầm Chương chắc chắn tin, con trai anh e là dưới cơ cậu nhóc.

Dụ Hạ cười nháy mắt: "Bởi vì lời cháu vừa nói sai sao? Là do cháu nhiều chuyện, đúng ra cháu không nên nói, cháu nói xin lỗi với chú có được không?"

Thích Tầm Chương nhìn cậu, Dụ Hạ ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt đều là ý cười không đứng đắn, là cậu cố tình.

Thích Tầm Chương không tính toán với cậu: "Bỏ đi, cậu nói không sai, nếu cậu không nói, nó cũng sẽ không nói với tôi điều này, là người bố này làm không tốt."

"Chú không tức giận là tốt rồi, " Dụ Hạ gật gật đầu, "Thực ra cháu thấy chú vẫn rất quan tâm Thích Du mà, nếu không bây giờ cũng sẽ không đặc biệt mời cháu ăn cơm, chỉ vì hỏi thăm chuyện cậu ấy, sau này chú đối xử với cậu ấy tốt chút là được rồi."

"Nó chuẩn bị ra nước ngoài rồi, cô của nó ở bên Châu Âu, sau này nó sẽ qua bên đó học." Thích Tầm Chương hờ hững nói.

"Vậy ạ..., " Dụ Hạ yên lặng trong nháy mắt, nụ cười trở nên lúng túng, "Chú vì muốn tách bọn cháu ra mà hao tâm tổn trí, ngay lúc này mà lại đưa Thích Du ra nước ngoài."

Thích Tầm Chương vẫn chưa giải thích, anh vốn dự định cho Thích Du ra nước ngoài học đại học, bây giờ chẳng qua là đưa cậu đi sớm hơn mà thôi.


Dụ Hạ ngượng chín cả mặt: "Lúc trước Thích Du còn nói một năm cuối này muốn quyết chí tự cường, nỗ lực thi đỗ trường đại học tốt, thành tích vẫn đang tiến bộ, bây giờ chú đột nhiên nói đưa cậu ấy ra nước ngoài, cậu ấy có thể đồng ý sao?"

Thích Tầm Chương không đáp, trầm giọng hỏi ngược lại cậu: "Cậu với Thích Du bị trường đình chỉ học, cậu có nghĩ tới sau này phải làm thế nào không?"

Trên mặt Dụ Hạ rốt cục cũng lộ ra một tia lúng túng, tay cầm đũa dừng lại một chút, trầm mặc chốc lát, trả lời Thích Tầm Chương: "Cháu không biết, trước cứ tự học đã, với lại lớp 12 cũng không có bài mới, đều là ôn tập."

Thích Tầm Chương nhắc nhở cậu: "Chuyện của hai đứa, bị nhiều bạn học nhìn thấy như vậy, trường học chắc chắn sẽ không để cho hai đứa cùng nhau trở lại, mà Thích Du không giống cậu, nếu tôi muốn Thích Du trở lại, chỉ cần nói chuyện với hiệu trưởng là được, cậu hiểu ý tôi không?"

Âm thanh Thích Tầm Chương đều đều, nhưng lời nói ra lại không dễ lọt tai tí nào, Dụ Hạ ngẩn người, rũ mắt xuống, cười gượng: "Chú muốn nói thì nói đi, nói với cháu làm gì, dù sao chú cũng không thích cháu, nếu như cháu bị trường cho nghỉ học, sau này Thích Du muốn quấn lấy cháu cũng không được, chú yên tâm."

Thích Tầm Chương cau mày: "Cho dù cậu có tin hay không, tôi cũng không có ý nhằm vào cậu, cũng không cần thiết, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa Thích Du ra nước ngoài, điều kiện tiên quyết là cậu phải nói với nó cho rõ ràng, để nó hết hi vọng."

Dụ Hạ bĩu môi: "... Chú thật là bá đạo, nói cái gì thì cháu phải làm theo cái đó."

"Cậu cũng 17 18 tuổi rồi, phải biết có trách nhiệm với những việc mình đã làm, trước mắt cậu chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc là đồng ý với tôi cùng Thích Du tách ra, để nó hết hi vọng, tôi đưa nó ra nước ngoài, đồng thời bảo đảm cậu có thể thuận lợi trở về trường tiếp tục học, hoặc là, tôi cho Thích Du ở lại, chuyện ở trường cậu không giải quyết được, tự cậu bỏ lỡ, cậu với Thích Du, tôi cũng có thể sẽ đồng ý cho hai đứa bên cạnh nhau."

Dụ Hạ không nói gì, hạ con ngươi chặn lại toàn bộ cảm xúc, Thích Tầm Chương bất động thanh sắc nhìn, chờ cậu nghĩ thông suốt. Đứa trẻ này thoạt nhìn nhỏ hơn con trai anh một chút, Thích Tầm Chương thực sự không muốn ép cậu như vậy, mà bản chất con người là ích kỷ, anh cũng không ngoại lệ.

Sau thời gian dài trầm mặc, Dụ Hạ cười khổ một tiếng, trả lời anh: "Cháu thật ngưỡng mộ Thích Du, chú lo cho cậu ấy như thế, mà cậu ấy còn cảm thấy chú không thích cậu ấy, chỉ tiếc cháu không có một người bố như chú, được thôi, cháu đồng ý với chú, cháu sẽ nói rõ ràng với cậu ấy, nhưng chú nói phải giữ lời, nói với trường cho cháu trở lại học, cháu còn muốn thi đại học."

Khoé mắt Dụ Hạ có chút đỏ lên, tuy rằng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng dường như không còn vui vẻ như lúc đầu, Thích Tầm Chương nhìn, tâm trạng khó tránh khỏi không thoải mái, âm thanh càng dịu đi một chút: "Cậu yên tâm, tôi nói được làm được, chỉ cần cậu nói rõ ràng với Thích Du, thì có thể trở về trường tiếp tục học."

Dụ Hạ không nói nữa, cúi đầu không lên tiếng, im lặng ăn đồ ăn.

Thích Tầm Chương có chút băn khoăn, chủ động hỏi cậu: "Cậu vừa mới nói cậu giúp Thích Du học bổ túc? Thành tích cậu rất tốt sao?"

Dụ Hạ nhỏ giọng trả lời: "Cũng tạm, năm cháu thi vào trường, thành tích trong top 50."

Anh nhớ nếu có thể thi được top 50 trong trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, chắc chắn vững vàng đỗ vào đại học vật liệu của 985 (*), Thích Du còn thua kém nhiều, lúc trước cũng là dùng tiền mới vào được trường này, vẫn luôn đứng cuối. Thích Tầm Chương mặc dù không bao giờ hỏi tới chuyện học của con, nhưng thành tích Thích Du như thế nào trong lòng anh đều hiểu rõ.

(*): top 38 trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.

Nếu Thích Du không có loại quan hệ kia với cậu nhóc trước mặt này, anh sẽ rất bằng lòng cho hai người làm bạn.

Thích Tầm Chương tán thưởng mà gật gật đầu: "Top 50, như vậy rất tốt, cậu có nghĩ tới sau này thi vào trường đại học ở đâu không?"

"Bắc Kinh ạ, rời nhà xa một chút."

"Vậy cũng tốt, cho dù thế nào, cậu cũng đã giúp Thích Du, tôi thay nó cảm ơn cậu."

"Ha" Dụ Hạ buồn bực nói, "Chú không cần nói cảm ơn, cháu quả thực cũng không giúp gì cho cậu ấy, chỉ là giám sát cậu ấy làm bài tập, gặp đề bài không hiểu thì giải thích cho cậu ấy một chút mà thôi."

Thích Tầm Chương hiểu rõ: "Chẳng trách lúc trước người làm nói, Thích Du hay dẫn bạn học về nhà chơi, là cậu sao?"

"Vâng... Nhưng hôm nay cháu mới gặp chú lần đầu tiên."

Nửa học kỳ này, cậu không ít lần ghé qua nhà Thích Du, nhưng chưa gặp Thích Tầm Chương lần nào, Thích Du nói bố cậu bận rộn công việc, xem công ty như là nhà, mười ngày nửa tháng khó khăn lắm mới gặp một lần, cũng không phải là nói dối.

Thích Tầm Chương cũng thừa nhận: "Công ty nhiều việc, tôi thực sự đã lơ là Thích Du."


"Vậy mà hôm nay chú còn có thể tranh thủ mời cháu ăn cơm, cháu thật là vinh hạnh." Dụ Hạ lầu bầu.

"Không có gì, cậu đồng ý nói cho tôi nghe chuyện của Thích Du, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng." Thích Tầm Chương nói.

Dụ Hạ ngước mắt, đối diện với hai mắt đen trầm của Thích Tầm Chương nhìn mình, Thích Tầm Chương nói cảm ơn đặc biệt chân thành, mặc dù anh là người lớn, còn cậu là một thằng nhóc, nhưng cậu thấy được sự biết ơn trong lòng anh không hề qua loa.

Ánh mắt Dụ Hạ lóe lóe, cậu dời tầm mắt.

Ăn xong bữa cơm, Thích Tầm Chương đi trước đến quầy trả tiền, Dụ Hạ chống cằm, con ngươi di chuyển theo bóng lưng của anh, tâm trạng nhất thời có chút hoảng hốt.

Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng nháy lên, là tin nhắn Thích Du gửi tới: "Hạ Hạ, cậu không để ý đến tớ."

Dụ Hạ hoàn hồn liếc mắt một cái, trực tiếp nhấn tắt, ánh mắt trở qua đến người Thích Tầm Chương đang đứng bên kia, thầm nghĩ Thích Du giống bố như vậy, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, chú Thích này nhìn có vẻ rất trẻ, nói anh trai Thích Du cậu cũng tin, cũng không biết tuổi thật đã bao nhiêu rồi.

Tuy rằng trên mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng rõ ràng là đang quan tâm con mình, một người bố như vậy, cậu thật sự có chút ngưỡng mộ Thích Du.

Thích Tầm Chương trả tiền xong quay trở về, thấy Dụ Hạ đang cúi đầu ngẩn cả người, gọi cậu một tiếng: "Đi thôi."

Tay Dụ Hạ chống bàn đứng dậy, Thích Tầm Chương nắm cánh tay cậu, đỡ cậu đứng vững. Dụ Hạ ngước mắt nhìn về phía Thích Tầm Chương, trong đáy mắt một lần nữa có ý cười, nhỏ giọng nói: "Chú à, con người chú thật tốt."

Thích Tầm Chương gật gật đầu, không nói gì, đỡ cậu rời đi.

Khi đưa Dụ Hạ về đến nhà, lúc xuống xe trời mưa nhỏ, Thích Tầm Chương đưa dù cho cậu, ra hiệu tài xế đưa cậu đi vào.

Dụ Hạ nhận lấy dù, nhưng từ chối sự giúp đỡ của tài xế: "Không cần đâu ạ, cháu có thể tự vào, các chú đi đi, nếu không bị mẹ cháu nhìn thấy, lại nói cháu."

Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn vết thương bên chân trái của cậu, không đồng ý nói: "Cậu bị như vậy không đi được, bên ngoài trời còn đang mưa, để chú Trương đưa cậu vào đi."

"Không cần đâu, " Dụ Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, nói cho anh biết, "Nếu mẹ cháu nhìn thấy cháu ngồi xe của người lạ về, có thể sẽ không phải chỉ bị thương một cái chân thôi đâu."

Thích Tầm Chương cau mày, không chờ anh nói thêm câu nào nữa, Dụ Hạ để lại câu "Tối nay cảm ơn chú, cây dù này sau này có cơ hội sẽ trả lại cho chú", sau đó đẩy cửa xe bước xuống, che dù đỡ tường, chậm rãi tiến vào trong khu nhà.

Nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài đi xa, Dụ Hạ mới cẩn thận từng li từng tí thu dù, ôm vào trong ngực đẩy cửa ra.

Khắp nơi trong phòng bếp vẫn còn bừa bộn, đèn trong phòng Ngô Minh Lệ đã tối, đoán chừng là đang ngủ, Dụ Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu mẹ cậu lại điên lên, cậu cũng không có sức lực để gắng gượng chống đỡ với bà.

Sau khi rửa mặt qua loa, Dụ Hạ nằm lên giường, cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, từ sau khi rời khỏi trường lúc chiều, Thích Du đã nhắn cho cậu chừng mười tin nhắn.

"Hạ Hạ, trong nhà lúc nào cũng có người trông chừng tớ, tớ không thể nào gọi điện cho cậu được, cậu vẫn ổn chứ? Về nhà mẹ cậu có làm khó dễ cậu không?"

"Hạ Hạ? Câu vẫn ổn chứ, tại sao không trả lời tin nhắn?"

...

...

"Hạ Hạ, cậu không để ý đến tớ."

Dụ Hạ cầm điện thoại gõ gõ, trả lời cậu: "Không sao rồi."


Thích Du lập tức trở lời lại: "Hạ Hạ, cuối cùng cậu cũng chịu để ý đến tớ, tớ còn tưởng rằng cậu tức giận, ngày hôm nay xin lỗi, tớ không ngờ bị thầy phát hiện..."

"Thôi, đã như vậy rồi, đừng nói chuyện này nữa."

"Hạ Hạ, tớ có thể sẽ ra nước ngoài, bố tớ nói muốn tớ qua bên đó học, nhưng tớ không nỡ xa cậu."

Khi xem dòng chữ này, Dụ Hạ có thể tưởng tượng ra nét mặt cún con của Thích Du, không nhịn được mắc cười, cười quá nên trong đầu cậu, gương mặt kia dần dần chuyển thành một gương mặt tương tự khác rồi lại từ từ thành một khuôn mặt khác biệt hoàn toàn, cậu hoảng hốt nháy mắt, bất đắc dĩ trả lời: "Ra nước ngoài rất tốt mà, cậu đi đi, bố cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu."

"Hạ Hạ,...sao cậu lại nói giúp cho bố tớ?"

"Tớ đây không phải là đang nói sự thật sao, như bây giờ, hai chúng ta đều không đến trường được, cậu đi nước ngoài học tớ thấy rất tốt, để khỏi làm lỡ cậu."

"Vậy còn chúng ta làm sao bây giờ?"

"Tách ra chứ sao, không thì cậu muốn thế nào?"

"Cậu tại sao lại như vậy..."

Dụ Hạ không còn tâm trạng trả lời, để điện thoại xuống, hai tay để trước ngực, giương mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play