Ăn cơm xong đã gần đến 10 giờ tối, lúc lên xe Dụ Hạ hỏi Thích Tầm Chương: "Chú, chú tới trung tâm quảng trường đón giao thừa à?"
Thích Tầm Chương khởi động xe, thuận miệng trả lời cậu: "Năm ngoái có đi ngang qua."
"Đi ngang qua?"
"Ừm, tan làm về nhà đi ngang qua."
Dụ Hạ: "... Đêm giao thừa mà còn phải tăng ca trễ đến như vậy ạ?"
"Quen rồi."
"Vậy giờ chúng ta đến xem đi?"
"Bây giờ?" Thích Tầm Chương cau mày, "Cậu muốn xem countdown giao thừa? Ngày mai không cần phải đi học à?"
Dụ Hạ năn nỉ anh: "Ngày mai năm mới nên được nghỉ ạ, con la cũng phải lấy hơi mà?"
Thích Tầm Chương không nói gì nữa, quay đầu xe.
Khi cách đêm giao thừa còn hơn một tiếng, quảng trường trung tâm đã đông nghẹt người, Thích Tầm Chương dừng xe ở ven đường, không xuống xe, nhắc nhở Dụ Hạ: "Ngồi trong xe trước đi, ở ngoài đông người quá."
Dụ Hạ cười cong mắt: "Không sao, chúng ta không xuống xe cũng được, cháu chỉ muốn cảm nhận không khí đón giao thừa một chút thôi."
Lại là một giai điệu quen thuộc, Dụ Hạ liếc nhìn anh một cái, cười hỏi: "Chú thích nghe bài hát tiếng Anh này đến như vậy sao?"
"Không có, trước đây cứ bỏ vào, vẫn chưa có thời gian đổi đĩa nhạc khác."
"Thì ra là vậy...Cháu còn tưởng rằng cái này là bài ca hẹn ước gì đó, chú tình cũ khó quên chứ."
Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm, Thích Tầm Chương nhíu mày: "Không có, không có liên quan tới cái đó."
"Thực ra cháu thấy tướng mạo của chú, là người rất chung tình nha."
Thích Tầm Chương trong nháy mắt bị chọc cười: "Cậu còn biết xem tướng mạo? Học theo ai đoán mệnh cho người khác vậy?"
"Tự học, đuôi lông mày chú có nốt ruồi là tướng mạo cực kỳ đào hoa, nhưng khuôn mặt lại vô cùng dịu dàng, vừa nhìn là biết người chung tình nha."
Thích Tầm Chương nheo mắt nhìn cậu một cái, chỉ coi đứa nhỏ này đang miệng đầy chạy tàu hỏa (*), Dụ Hạ chớp chớp mắt: "Chú, cháu nói có đúng không? Chú với người bạn gái trước chắc yêu nhau rất lâu nhỉ?"
(*): nói có mục đích, làm cho mọi chuyện sai thành đúng.
"Ừm, khoảng 7 8 năm, " Thích Tầm Chương thản nhiên nói, mặc sức tán gẫu với Dụ Hạ, "Đúng là rất lâu."
"Wow, vậy mà tới 7 8 năm..." Dụ Hạ có một chút chua chát, 7 8 năm đã sắp gần nửa cuộc đời cậu sống đến bây giờ rồi, "Vậy sao cuối cùng lại chia tay?"
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ lúc lên đại học, cô ấy cũng biết tôi có con, lúc đó hai chúng tôi ở nước ngoài, Tiểu Du với ông bà ở trong nước, không thấy được cũng không cảm thấy có gì, mãi đến khi ông bà Tiểu Du đột nhiên qua đời, tôi phải về nước tiếp nhận công ty với Tiểu Du, cô ấy cảm thấy mình làm mẹ kế không được, chúng ta liền chia tay."
Nói xong lời cuối cùng, Thích Tầm Chương lúng túng nở nụ cười: "Tôi nói chuyện này với đứa trẻ như cậu làm gì..."
Dụ Hạ không phục: "Chú, chú đừng cứ coi cháu là đứa trẻ, qua ngày mai cháu là người trưởng thành rồi."
"Thì cũng chỉ là đứa trẻ thôi."
Dụ Hạ bĩu môi: "Chú, chú với chị gái chia tay cũng lâu rồi, sao không tìm ai nữa? Thật sự là vì Thích Du sao? Kiếm cớ bận công việc gì chứ? Hay là chú đối với chị ấy tình cũ khó quên? Bây giờ người ta rõ ràng đang còn có ý với chú, tại sao chú lại không muốn?"
Thích Tầm Chương buồn cười nói: "Lòng hiếu kỳ của cậu nhiều như vậy à? Những chuyện này có liên quan tới cậu sao?"
"Cháu tò mò mà, chú cứ coi như lòng hiếu kỳ của cháu thừa thãi là được rồi."
Đối diện với đôi mắt đen bóng không hề chớp của đứa nhỏ, Thích Tầm Chương vô thức nhíu mày, dừng một chút, trả lời cậu: "Bận rộn công việc, hơn nữa, không gặp được người thích hợp, quá khứ thì thôi bỏ đi."
"Vậy chú thích kiểu người thế nào?"
"Cũng khó nói, phải xem cảm giác, không có tiêu chuẩn cụ thể."
"Ồ..." Dụ Hạ kéo dài âm thanh, sao cậu cứ thấy Thích Tầm Chương như đang trả lời lấy lệ vậy?
"Vậy chú biết cháu thích kiểu người thế nào không?" Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương cười gian.
Vẻ mặt Thích Tầm Chương hơi trầm xuống, bình tĩnh nhìn cậu, Dụ Hạ cười ha ha một tiếng, chủ động nói trước: "Dù sao cũng không phải là kiểu như Thích Du."
Ánh mắt Thích Tầm Chương dời đi chỗ khác, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: "Cậu còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp cấp 3, bây giờ không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này."
Dụ Hạ không chấp nhận mà truy hỏi đến cùng: "Vậy khi nào cháu có thể nghĩ? Lên đại học sao? Vậy cũng sắp rồi."
Ngón tay Thích Tầm Chương gõ nhẹ vô-lăng, không tiếp lời nữa, xoay người ra hàng ghế sau lấy đồ vật ra, đưa cho Dụ Hạ: "Tặng cậu, quà sinh nhật, chúc cậu thành niên vui vẻ."
Mắt Dụ Hạ sáng rực lên trong nháy mắt, lúc nãy khi lên xe cậu thấy có đồ để ở ghế sau, không ngờ là quà sinh nhật tặng cậu: "Cái này cho cháu thật ạ? Cảm ơn chú."
Đứa nhỏ vui vẻ mở quà ra, là một chú gấu Teddy cao nửa mét, Dụ Hạ: "..."
Thích Tầm Chương quan sát được vẻ mặt cậu, hỏi: "Không thích à?"
Phải tặng quà gì cho Dụ Hạ, Thích Tầm Chương thực ra đã suy nghĩ rất lâu, như Thích Du còn dễ tính, chỉ cần mua mô hình nhân vật hoạt hình yêu thích cho nó, thì đã có thể làm cho thằng nhóc ngốc nghếch đó vui rồi, nhưng Dụ Hạ lại không thích cái đó, Thích Tầm Chương cũng không biết rốt cuộc cậu thích cái gì, cuối cùng lại mua con gấu này theo ý kiến của thư ký Lưu Phong.
Trên mặt Dụ Hạ nở ra nụ cười xán lạn: "Thích ạ, chú tặng gì cho cháu, cháu cũng thích."
Dụ Hạ vươn tay nhéo mũi gấu một cái, bỏ đi, có lẽ hình tượng của cậu trong lòng Thích Tầm Chương chính là chú gấu đáng yêu này, tặng thứ này... Cậu 3 tuổi đã không còn thích chơi rồi.
Không chỉ như thế, Thích Tầm Chương còn mua bánh kem, Dụ Hạ sờ sờ bụng, nói: "Chú, cháu vừa mới ăn no, chờ một lát qua 0 giờ rồi ăn luôn được không?"
Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn phải gần một tiếng nữa, ngủ một lát trước đi."
"Chú buồn ngủ à?"
Thích Tầm Chương dựa vào ghế, lấy cánh tay che đôi mắt lại, trầm mặc chốc lát, trầm giọng lẩm bẩm: "Có một chút."
Dụ Hạ nghiêng người sang nhìn anh chăm chú: "Chú, cháu kêu chú đi đón năm mới, có phải là làm cho chú mệt mỏi không?"
Thích Tầm Chương không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt dưỡng thần như cũ: "Không có, cậu không cần khách khí với tôi như vậy."
"Chú, ở ngoài ồn ào như vậy, chú cũng ngủ được à?"
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ nhắc nhở cậu: "Cậu bớt nói vài câu đi là sẽ không ồn ào nữa."
"Chú chê cháu ồn ào à?"
Thích Tầm Chương buông cánh tay xuống, quay đầu nhìn cậu: "Cậu cảm thấy sao?"
Dụ Hạ cười: "Cháu thấy cũng bình thường mà, cháu thích chú cho nên mới muốn làm phiền chú."
Cậu nói rất thản nhiên, vãn bối dùng từ "thích" với trưởng bối hình như cũng không có gì không đúng, trong mắt Thích Tầm Chương có một cảm xúc chập chờn thoáng qua: "Cậu ở trong trường tính cách cũng như vậy à?"
"Chú cảm thấy sao?"
Thích Tầm Chương không cho là vậy, nếu như trong trường Dụ Hạ cởi mở như vậy, thì sẽ không nhiều lần mâu thuẫn với người khác: "Cậu nên kết bạn nhiều với bạn cùng tuổi, cố gắng chung sống tốt với bạn học đi."
Thích Tầm Chương bình tĩnh hỏi ngược lại cậu: "Không nên sao?"
"Được rồi, chú nói cháu đều sẽ nghe, cháu cũng muốn cố gắng chung sống tốt với bạn học mà, nhưng người ta cứ gây phiền phức cho cháu."
"Tại sao?"
"Chắc do cháu đẹp trai học giỏi, cho nên bọn họ ghen tỵ." Dụ Hạ cười ha ha.
"Lần trước không phải nói ngoại hình mình bình thường sao? Sao bây giờ lại nói khác rồi?"
Dụ Hạ: "..."
Thích Tầm Chương nói chuyện đôi lúc cũng đủ có thể làm người khác tức chết, Dụ Hạ tiếp tục cười: "Lúc trước cháu chỉ thuận miệng nói thôi, chú nhớ kỹ vậy? Lần trước cháu hỏi chú cháu đẹp trai không? Chú cũng chưa trả lời cháu."
Thích Tầm Chương không để ý đến cậu nữa, một lần nữa nhắm mắt lại, Dụ Hạ lại nhỏ giọng gọi anh vài tiếng, không nhận được tiếng trả lời thì không gọi nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Càng tới gần 0 giờ, người tập trung ở quảng trường càng nhiều, đêm lửa cháy bùng (?), cột đèn rực sáng (?), Dụ Hạ nâng mặt nhìn một hồi, tâm trạng nhất thời có chút lơ lửng, vào ngày này năm sau, cậu cũng đã lên đại học, không biết còn có cơ hội cùng đón giao thừa với Thích Tầm Chương nữa không.
Nghĩ tới đây, Dụ Hạ quay người lại, lần nữa hỏi Thích Tầm Chương: "Chú, sang năm chú còn có thể cùng cháu đón giao thừa không?"
Đoán được rằng Thích Tầm Chương không trả lời, Dụ Hạ không cam tâm mà nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Không được thì thôi vậy."
Một lát sau, Thích Tầm Chương chậm chạp mở miệng lên tiếng: "Sang năm cậu lên đại học, bước vào môi trường mới, quen biết càng nhiều bạn, sợ là sẽ quên mất tôi thôi."
"Sẽ không đâu, chú quan trọng nhất mà."
Lời này nghe thật có chút kỳ lạ, Thích Tầm Chương không nói nữa, Dụ Hạ yên tĩnh chờ một lát, bĩu môi.
Thời gian trôi qua từng chút một, Dụ Hạ liếc mắt nhìn điện thoại, còn có 10 phút nữa là tới 0 giờ, tiếng hít thở ổn định của Thích Tầm Chương truyền đến, vậy mà đang ngủ thật.
Nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt của Thích Tầm Chương, ánh mắt Dụ Hạ chuyển xuống, rơi xuống trên bàn tay anh đang tùy ý đặt trên đùi, tâm tư khẽ lay động, khom lưng kề sát tới.
Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trên ngón tay Thích Tầm Chương, Dụ Hạ không nhúc nhích, đôi môi dán vào ngón tay anh nhẹ nhàng cọ cọ.
Lúc ngồi dậy, cậu theo bản năng mà ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen không thấy đáy chẳng biết mở ra từ khi nào của Thích Tầm Chương. (=)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT