Ngày thường bà Hương có thói quen đi ngủ sớm nhưng nay con gái về, mẹ con tâm sự chuyện này chuyện kia nên 10h tối căn nhà vẫn rì rầm to nhỏ. Hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem tivi, trước đây Diệp chưa đi học xa nhà hai người hay xem phim buổi tối mới đi ngủ. Đang bàn tán cảnh nữ chính bị người yêu phản bội thì Diệp có điện thoại, xem số là anh Dũng, tim cô đập chộn rộn, sao anh ấy lại gọi giờ này nhỉ? Cũng muộn rồi mà? Cô lưỡng lự không dám nghe, sợ mẹ hỏi này nọ, Diệp ấn tắt đi.
Khuya rồi ai còn gọi điện cho con thế?
Bà Hương tò mò.
Số lạ mẹ ạ, con không nghe.
Ừ, đúng đấy, hôm trước có số lạ gọi cho mẹ, sao họ tài thế nhỉ? Biết rõ mình ở đâu rồi tư vấn mua hàng, suýt thì bị lừa đấy.
Số lạ con đừng có nghe nhé, mất tiền oan có ngày.
Dạ... con biết mà mẹ.
Diệp vờ đáp lời mẹ nhưng trong lòng cô đang bồn chồn khó tả, anh Dũng gọi điện giờ này chắc là có việc gì đó... Hay tại cô về quê nên Dũng nhớ nhỉ? Diệp thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường, chắc không phải đâu, anh ấy hòa nhã với mình như vậy có lẽ là vì quý, anh em chung nhà với nhau chứ không có ý khác. Tự mình đa tình thế này không ổn chút nào... Diệp tát nhẹ vào má mình mấy cái rồi chăm chú xem ti vi, bà Hương quan sát nãy giờ nên nhìn ra được, có lẽ con bé đang nói dối. Cuộc gọi kia chắc chắn là người Diệp quen biết? Tại sao con bé lại không nghe? Lẽ nào? Diệp có bạn trai rồi nên ngại không dám nghe?
Diệp ấn máy bận không nghe càng làm Dũng sốt ruột, anh đứng bơ vơ ở ngoài đường thế này sợ chết khiếp đi được, tiếng côn trùng kêu râm ran làm anh tưởng tượng ra ma quỷ... Ấn tiếp cuộc nữa, hy vọng Diệp sẽ nghe. Lần này Diệp không tắt đi thật, cô lén đứng dậy bỏ ra ngoài sân và nghe điện thoại.
Anh Dũng, gọi em có việc gì không ạ?
Ngay khi Diệp ra ngoài, bà Hương cũng lén đứng ở cửa và nghe con gái nói chuyện. Không phải bà cấm cản chuyện yêu đương, nhưng vì cô mới chân ướt chân ráo ra ngoài xã hội, chỉ sợ ngây thơ quá bị người ta lừa. Bà muốn nghe thử xem Diệp nói gì với bên kia, không nghe được hết nhưng ít ra cũng xác minh được có phải con đang yêu hay không?
Ừ, em đã ngủ chưa?
Dũng bối rối vì sắp tới không biết nên nói thế nào, về đây đường đột quá.
Em chưa, em đang xem ti vi với mẹ!
Thế à...
Dũng ngập ngừng.
Vâng... mà khuya rồi anh gọi em có việc gì không ạ?
Anh... anh...
Bình thường Dũng ít khi ngập ngừng thế này, có gì là nói ngay, hôm nay tự đặt mình vào tình huống khó xử, lại là ban đêm nữa, ann không biết phải làm sao. Nếu đây là thành phố thì chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, anh có thể gọi một chiếc taxi rồi tấp vô nhà nghỉ nào đó chờ trời sáng. Nhưng, đây là một khu cách xa thị trấn khoảng 3km, khá bình dị, đến xe ôm còn hiếm thì taxi nào giờ này? Chưa kể anh không thông thạo đường....
Diệp này, nhà em ở đoạn nào đấy?
Lấy hết can đảm Dũng đành nói ra suy nghĩ trong lòng, không can đảm không được, anh không thể đứng đây cả đêm được, ngủ có thể không ngủ... nhưng anh sợ MA!!
Anh hỏi để làm gì ạ? Em có miêu tả anh cũng không hình dung ra được đâu? Quê em anh chưa đến lần nào cơ mà?
Em cứ miêu tả đi anh sẽ tìm được!
Dũng sốt sắng.
Diệp ngơ ngác thật sự, không hiểu nửa đêm nửa hôm anh ấy bảo miêu tả nhà để làm gì nhỉ?
Ý anh là gì vậy, anh Dũng?
Diệp... anh đang ở gần nhà em rồi, ra đón anh được không?
Dũng đành thừa nhận.
Anh....
Diệp thốt lên khe khẽ, cô không ngờ rằng Dũng lại tìm đến tận đây, vào khung giờ này? Thật bất ngờ quá đi, nhưng mà tại sao anh ấy lại làm thế???
Anh đang đùa em đúng không?
Nhưng rồi Diệp định thần trở lại, cô nghĩ có thể anh ấy đang đùa giỡn mình thôi, chỉ một câu nói đùa sao trái tim cô lại đập nhanh đến thế này?
Anh không đùa đâu, anh đang ở rất gần nhà em, con đường đến chỗ em đi qua rặng phi lao cao ngất đúng không? Ở gần bến xe thị trấn có con sông to đùng,...
Dũng sợ Diệp không tin anh bèn kể ra một vài chi tiết đặc biệt để chứng minh mình thực sự đã đến đây. Diệp tin thật, đúng thế, những gì anh ấy nói không hề sai.
Vậy anh đang ở đâu?
Diệp lo lắng hỏi lại.
Anh đang đứng gần cây cầu chỗ trạm bơm nước ý, không biết nhà em ở chỗ nào nên mới gọi điện...
Chờ em một lát nhé!
Diệp tắt máy rồi tát vào má mình 2 cái thật đau, cô vẫn chưa tin được đây là sự thật. Bỗng nhiên vui quá xá, vì trong lòng đúng là cô thích thích Dũng, anh ấy đến đây....chẳng phải cũng là thích cô nên mới làm vậy sao?
Nhưng mà, phải nói với mẹ thế nào được nhỉ? Diệp băn khoăn, cô trở gót quay vào trong, bà Hương vội vã ngồi lại salon làm như chưa nghe thấy gì.
Mẹ ơi...
Diệp bối rối.
Sao thế con? Ai gọi có chuyện gì à?
Con ra đầu ngõ một lát nhé!
Muộn rồi con ra đấy làm gì?
Con sẽ vào ngay thôi ạ.
Ừ, nhanh về nhé.
Được mẹ đồng ý, Diệp nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, bà Hương dễ dàng đồng ý là bởi khu dân cư này khá lành, không có biến thái hay trộm cắp gì cả, dân làng sống với nhau tình nghĩa. Chưa kể Diệp sống ở đây gần 2 chục năm trời, cô bé còn lạ gì?
Diệp hồi hộp, cô hy vọng ra ngoài đó sẽ gặp được Dũng. Từ phía xa, nghe tiếng bước chân và bóng dáng của Diệp, Dũng nhận ra ngay, không chờ cô gọi điện, anh liền nói:
Diệp, anh ở đây!
Anh Dũng. Sao anh lại đến đây?
Anh... anh có việc đi qua đây nên tiện ghé thăm nhà em luôn, anh vào giờ này có tiện không em?
Dũng không dám thừa nhận tình cảm của mình, anh đành nói dối. Diệp hiểu rõ, ngày thường anh em tâm sự cô đâu thấy anh kể công tác gì ở chỗ cô đâu? Chắc chắn là anh cũng thích cô rồi, nhưng mà vẫn nên để anh có chút sĩ diện chứ nhỉ?
Có gì mà không tiện chứ? Mấy khi có dịp đi qua, anh vào nhà em chơi, mẹ em chưa gặp anh bao giờ đúng không?
Ấy... em nói với mẹ chưa?
Dũng chột dạ.
Chuyện gì ạ?
Chuyện anh đến đây này?
Em chưa.
May quá, em đừng nói với mẹ nhé.
Nhưng đằng nào anh chẳng vào nhà? Kiểu gì mẹ em chẳng biết?
Ừ nhưng em cứ nói anh là bạn em, đừng nói anh là con ông Hưng bà Loan...
Tại sao lại thế ạ?
Thì anh nói dối mẹ là đi công tác, mẹ mà biết anh về đây lại mắng cho? Lúc đi bà ấy dằn vặt mãi, bảo hai đứa đi hết mẹ buồn.
Vậy anh nói dối em à? Anh có đi công tác đâu?
À... thì...
Dũng bối rối, giấu đầu hở đuôi. Diệp cũng không gặng hỏi nữa, nếu anh ấy muốn thế cô cũng vui vẻ nghe theo. Ở nhờ nhà bố mẹ anh lâu rồi, anh đến đây một vài ngày có là gì đâu?
Anh đi theo em, đứng đây lâu mẹ em lại lo.
Dũng ngoan ngoãn đi bên cạnh Diệp, ngày thường ăn vận công sở, nay anh đổi gu, quần Jean sơ mi buông lơi, giày thể thao năng động kết hợp mũ lưỡi trai cá tính. Thần thái như sinh viên, đúng là rất nam tính, anh tự nhủ "May quá, đêm nay không phải làm mồi cho ma rồi".
Diệp đi vào nhà, bên cạnh xuất hiện một thanh niên cao lớn, bảnh bao, bà Hương giật mình, cứ ngỡ con gái ra ngoài nói chuyện điện thoại cho tự nhiên... nào ngờ có bạn đến nhà? Nhưng bạn bè gì lại đi chơi khuya thế nhỉ?
Cháu chào cô ạ!
Dũng lễ phép. Nghe Diệp và bà Loan (mẹ anh) kể nhiều rồi nhưng Dũng chưa gặp lần nào, thấy mẹ hay nhắc cô Hương nên Dũng cũng chào cô. Có điều, nhìn Diệp và mẹ không giống nhau chút nào, chắc cô ấy giống bố hơn. Dũng thầm nghĩ.
Chào cháu... cháu là...?
Bà Hương ngơ ngác không hiểu gì.
Mẹ ơi, bạn con ở trên Hà Nội mẹ ạ, anh ấy có việc đi qua đây nên ghé vào chơi...
Ừ, ngồi chơi đi cháu!
Bà Hương niềm nở ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn không ngừng dò xét, nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi này sao thấy quen quá, cảm giác rất quen mà bà không biết đã gặp ở đâu rồi. Chưa kể, cách Diệp nghe điện thoại và cử chỉ hai đứa dành cho nhau khiến bà ngờ ngợ.
Cô ơi, thật ngại quá, cháu vào chơi giờ này có phiền cô và Diệp không ạ? Cháu bận nên đi chuyến xe cuối ngày... thành thử bây giờ mới đến nơi...
Nếu cô thấy không tiện thì cháu xin phép đi ngay...
Dũng rào trước đón sau, trình bày lý do thuyết phục như thế thì chủ nhà nào nỡ từ chối?
Bạn bè ở xa đến chơi quý hóa quá, không phiền gì cả, cháu cứ nghỉ lại đây nhé.
Diệp à, cũng muộn rồi con dọn phòng cho bạn nghỉ tạm nhé, chỉ cho bạn chỗ tắm giặt luôn...
Anh Dũng đi theo em.
Diệp nhìn Dũng rồi ra hiệu. Anh đứng dậy đi theo vào nhà trong, căn nhà cũ ngày nào sửa sang lại khá tươm tất, phòng ốc thoải mái cho cả khách lẫn chủ, bà Hương ngồi thần mặt ra, trong lòng suy đoán "hai đứa nó yêu nhau thật rồi". Nhưng con bé mới đi học xa có mấy tháng... không lẽ lại yêu sớm đến vậy sao???
Khi vạn vật đều say giấc thì trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé kia có ba con người vẫn băn khoăn, trăn trở, từ già đến trẻ ai cũng có nỗi niềm riêng nên không ai chợp mắt nổi. Lâu ngày không về nên tối ấy Diệp ngủ chung phòng với mẹ, theo lý mà nói thì mẹ con sẽ tâm sự rất lâu... nhưng bỗng nhiên Dũng xuất hiện khiến Diệp ngại ngùng khi mở lời. Cô không biết phải nói chuyện với mẹ thế nào về anh ấy, nếu nói là con bác Loan thì mọi chuyện sẽ khác... nhưng Dũng lại muốn giữ bí mật... haizz, bạn bè đến nhà giờ này chắc chắn phải thân thiết mới cho vào thế này... Diệp cứ hỗn loạn với mớ suy nghĩ đó. Bà Hương cũng vậy, không biết Dũng là ai, từ đâu tới nhưng đến chơi nhà vào khung giờ đặc biệt cũng khiến bà phải lưu tâm. Chỉ sợ, tuổi trẻ chúng nó yêu nhau quá... dễ mắc sai lầm!!
Dũng không ngủ được một phần vì vui khi gặp được Diệp, anh không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa? Giống như một trò phiêu lưu vậy... Bấm bấm điện thoại mấy lần định nhắn tin cho Diệp nhưng anh lại xóa đi, loay hoay rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Trời cuối thu, càng về sáng nhiệt độ hơi se lạnh, không gian đồng quê yên tĩnh vắng vẻ nên Dũng say giấc không biết gì.
Anh Dũng... anh Dũng ơi!
Dũng mơ màng tỉnh giấc khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Dậy đi anh Dũng ơi. Muộn rồi đấy!
Chính xác là giọng của Diệp, Dũng mở mắt nhìn quanh, căn phòng nhỏ giản dị tràn ngập ánh sáng, nhìn nắng gắt thế này chắc cũng gần trưa rồi?
Diệp à? Mấy giờ rồi em? Anh mệt quá nên ngủ quên.
Hơn 9h rồi anh ạ. Anh dậy đi em nấu mỳ cho anh ăn!
Tiếng Diệp vừa dứt cũng là lúc âm thanh lịch kịch từ phòng bếp dội vào, Dũng thấy vui đến lạ, cảm giác như anh và cô là một gia đình nhỏ vậy, chồng ngủ nướng vợ say sưa nấu ăn... Cảm giác này tuyệt quá ^^... tiếc là, cô và anh chỉ là anh-em mà thôi.
Cô Hương đâu rồi em?
Ăn xong bữa sáng Dũng mới nhớ ra là không thấy mẹ Diệp đâu.
Mẹ em sang nhà máy rồi anh.
Cái nhà máy cổ cổ ở ngoài đầu phố một quãng đấy à?
Vâng. Đi tối vậy anh cũng nhớ à?
Em kể mấy lần rồi... cả là hôm qua anh cũng chú ý một chút, mẹ em sắp sửa về hưu còn gì nữa?
Kể ra thì cũng nghỉ được rồi nhưng mẹ em không thích, bố em hay đi xa, ở nhà một mình buồn nên...
Anh hiểu rồi, mẹ anh mà giống mẹ em thì vui biết mấy, bà ấy cứ ở nhà, rảnh quá rồi lo nghĩ linh tinh đau đầu.
Mà em bảo khi nào có dịp về quê em dẫn anh đi chơi, giờ đi được không?
Được chứ.. mẹ em đi làm đến chiều mới về, để em dẫn anh đi chơi quanh thị trấn nhé. Hơi nghèo tí nhưng mà có nhiều cái hay lắm.
Dũng cảm giác được quay trở lại tuổi thơ, hai người ngồi trên chiếc xe đạp của Diệp năm nào băng băng qua những con phố, những hàng cây rợp bóng, đi qua mỗi địa danh Diệp đều giới thiệu tỉ mỉ,... Giống như đi du lịch thực sự, mọi thứ cứ bình lặng, yên ả, không giống với chốn xô bồ thị thành đông đúc, đặc biệt là ở bên người mình thích nhìn cái gì cũng thấy đẹp và đáng yêu.
Buổi chiều Dũng đi chạy thể dục, chọn con đường có nhiều cây phi lao để đi anh thấy rất thích, Diệp phụ mẹ nấu cơm. Có bao nhiêu câu hỏi dồn nén từ đêm qua tới giờ bà Hương đem ra tâm sự.
Diệp này... con và Dũng có quan hệ gì với nhau không?
Nghe câu hỏi của mẹ - Diệp giật mình, không ngờ mẹ cô nhạy cảm thế, nhìn ra được tình ý của con gái. Nhưng đó là tình cảm từ phía cô, cũng mơ hồ đoán Dũng thích mình nhưng chưa một lần anh thừa nhận điều đó... bởi vậy, hai người hoàn toàn trong sáng. Có điều, hai từ "quan hệ" mẹ nói khiến cô lưu tâm hơi nhiều.
Con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi mẹ ơi.
Ừ, mẹ cũng hy vọng là thế, nhưng con mới xa nhà ít ngày, bạn bè không thân thì sao biết rõ nhà mình ở đâu mà đến hả con?
Phải được sự đồng ý của con người ta mới dám đến chứ?
Diệp cứng họng. Đúng thế, ở trên lớp cô không quá thân thiết với một ai, ngay cả nhà mình ở đâu cũng chỉ trò chuyện qua loa... Dũng thì ngoại lệ, nhưng anh bảo phải giữ bí mật, mà cô cũng có chút tình cảm riêng nên... sợ mẹ và bác Loan biết, nếu bị cấm đoán thì coi như xong!!!
Con xin lỗi mẹ, lần sau con không tự ý làm thế nữa ạ.
Việc đó không xấu con ạ, bạn bè đến chơi là rất quý, họ quý mình họ mới đến, nhưng con cũng phải chú ý, xã hội có nhiều kiểu người mà ta không lường trước được, không nên đặt niềm tin quá nhiều.... con hiểu ý mẹ chứ??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT