Cố Thanh Ninh nghe Cố Trạch Mộ nói chuyện, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, tỉnh lại mới phát hiện đã là ngày hôm sau, nàng xoa xoa đôi mắt, có chút ngây thơ mà ngồi dậy, cũng khiến Cố Trạch Mộ đang ghé đầu vào cạnh giường tỉnh giấc.
Cố Trạch Mộ nheo nheo mắt thích ứng với ánh sáng, nhìn về phía Cố Thanh Ninh, liền hiểu:
- Thất bại?
Cố Thanh Ninh buồn bực gật đầu.
Cố Trạch Mộ nhíu mày, đối với luận định này hắn nắm chắc tới bảy tám phần, nhưng hiện giờ lại thất bại, chứng tỏ điểm kích phát không đơn giản như hắn nghĩ.
Cố Thanh Ninh nói:
- Có lẽ ngươi đoán sai, báo mộng không có liên hệ tới kiếp trước, hay là có quan hệ tới cái khác?
Cố Trạch Mộ lắc đầu thở dài, hắn trở về sân viện của chính mình, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị tập luyện buổi sáng.
Cố Trạch Mộ có chút không tập trung, tới lúc đi học vẫn chưa lấy lại tinh thần, Hạ Nghi Niên cố ý nhìn hắn vài lần.
- Huynh đệ tình thâm thật khiến người động dung, nhưng nếu hao phí vào loại chuyện lừa gạt dụ dỗ, thật có chút đáng tiếc, ngươi nói có phải hay không?
Nếu là ngày thường, nhất định Cố Trạch Mộ sẽ lập tức trả lời một cách mỉa mai, nhưng lúc này hắn không có tâm tư, vì thế chỉ qua loa vài câu.
Hạ Nghi Niên cảm thấy có chút mất mát, hừ một tiếng tiếp tục dạy học. Chỉ là lão nhân này cứ theo dõi Cố Trạch Mộ, liên tiếp kêu hắn trả lời.
Cố Trạch Mộ cũng không có thời gian suy nghĩ này đó, nâng cao tinh thần đối phó lão nhân này.
Thật vất vả mới tới lúc tan học, Cố Thanh Ninh hỏi Cố Trạch Mộ:
- Ngươi nghĩ ra gì sao?
Cố Trạch Mộ lắc đầu, hắn bận ứng phó Hạ Nghi Niên, nào có tâm tư suy nghĩ.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói:
- Tối nay, chúng ta lại thảo luận tiếp đi.
Đợi dùng xong bữa trưa, Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đi học thi họa, này đáng lẽ là Liễu thị dạy, chỉ là hai ngày trước Liễu thị bị nhiễm phong hàn, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, vì thế khóa này tạm thời giao cho Hạ Nghi Niên. Hạ Nghi Niên ngại hai người bọn họ quấy rầy hắn viết sách, nên chỉ an bài nhiệm vụ, để Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ trở về luyện chữ.
Này cũng hợp tâm ý của hai người.
Cố Trạch Mộ đi theo Cố Thanh Ninh tới sân viện của nàng, hai người lấy cớ muốn an tĩnh luyện chữ, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài.
Cố Trạch Mộ nói:
- Ta đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ta nghĩ sai rồi, có lẽ điểm kích phát không chỉ liên quan đến kiếp trước, còn tương quan đến cả hai chúng ta.
Cố Thanh Ninh linh quang chợt lóe.
Hai người trăm miệng một lời:
- Thánh chỉ tứ hôn.
_______________________________
Lúc Nguyên Gia biết Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh tới đây, nàng có chút giật mình, hôm qua vừa mới gặp nhau, sao bọn họ lại vội vàng tới đây, chẳng lẽ có chuyện gì gấp gáp?
Sau khi nghe bọn họ nói ra ý đồ, Nguyên Gia cảm thấy có chút quỷ dị. Nhưng nàng không hỏi nhiều, phân phó Tố Y đem chìa khóa tới đây, tự mình dẫn bọn hắn đi vào tư kho.
Nguyên Gia mở một cái rương, đem thánh chỉ được bảo tồn cẩn thận đưa cho bọn họ.
Cố Trạch Mộ nhận lấy, sau đó cẩn thận mở ra.
Lăng cẩm tốt nhất, dù qua nhiều năm, vẫn không hề phai màu, thánh chỉ này được viết lúc tứ hôn cho Nguyên Gia cùng Tạ Chiết, chữ này cũng không phải do người khác viết thay, mà là Tiêu Dận tự mình viết, mặt sau còn có con dấu của đế hậu.
Lúc ấy chuyện về Phụng Triển vẫn chưa bùng nổ, hôn sự giữa Nguyên Gia công chúa được đế hậu thương yêu nhất cùng Tạ Chiết kinh thành đệ nhất mỹ nam, quả thực oanh động toàn bộ kinh thành, hôn lễ long trọng xa hoa, khiến bá tánh trong kinh thành say sưa nói chuyện hơn nửa năm. Ai có thể ngờ, mấy năm sau lại trở thành thế này.
Cố Thanh Ninh nhìn thánh chỉ, câu chữ trên đó đều mong chờ hạnh phúc của phụ mẫu đối với nhi nữ, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Ngày đó Nguyên Gia không có trầm tĩnh đoan trang như hiện giờ, nàng tính tình khiêu thoát ngay thẳng, giữa trưa chạy vào Khôn Ninh cung, đỏ mặt nói với mẫu hậu, nàng thích một nam tử. Nàng dùng hết thảy tán dương chi từ để hình dung Tạ Chiết, nói phi hắn không gả.
( Yul: tán dương chi từ nghĩa là dùng tất cả lời lẽ tốt đẹp nhất để nhắc tới, tán thưởng người nào đó.)
Khi đó nàng là thiếu nữ hồn nhiên tràn đầy tình cảm, khiến nhân tâm sinh thương tiếc.
Tuy Phụng Trường Ninh lo lắng, lại không muốn nữ nhi buồn lòng, nàng sai người điều tra Tạ Chiết, rồi đem chuyện này nói cho Tiêu Dận biết, Tiêu Dận ngoài mặt nói nàng hồ nháo, nhưng lại ngầm phái người tra xét mười tám đời tổ tông của Tạ Chiết.
Này là khoảng thời gian hai người thân cận nhất, dù là đôi phu thê có địa vị tối cao, vào lúc ấy, bọn họ không khác gì phụ mẫu thường gia lo lắng cho nữ nhi.
Phụng Trường Ninh biết, phong thánh chỉ kia Tiêu Dận đã viết cả buổi tối, nhìn hắn có vẻ không thèm để ý, nhưng mỗi một câu mỗi chữ đều châm chước một lúc lâu mới viết xuống. Khi đó, Phụng Trường Ninh đã nghĩ, Tiêu Dận cũng không phải không có chỗ đáng khen, dù bọn họ không có cảm tình, cả đời làm thân nhân cũng được.
Chỉ là nàng không ngờ, điều này chỉ là hy vọng xa vời.
Cuối cùng nàng cùng Tiêu Dận đường ai nấy đi, mà Nguyên Gia cũng hòa ly với Tạ Chiết.
Cố Thanh Ninh có chút xuất thần nghĩ tới kiếp trước, không lưu ý, Cố Trạch Mộ đã đem thánh chỉ bỏ vào tay nàng. Cố Thanh Ninh sờ thánh chỉ, rồi trả lại cho Nguyên Gia.
Nguyên Gia:
- …
Nguyên Gia còn nghĩ phụ hoàng mẫu hậu vội vàng tới đây là có chuyện trọng đại gì đó, nàng còn kinh sợ một hồi, không ngờ bọn họ chỉ tới sờ thánh chỉ?
Mà Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh không ai giải thích nghi hoặc dùm nàng, khiến nàng ruột gan cồn cào suy nghĩ suốt một khoảng thời gian.
___________________________
Tới tối, Cố Trạch Mộ lại chạy sang sân viện của Cố Thanh Ninh, Xuân Anh rất có nhãn lực tự động rời khỏi phòng, đóng cửa giúp bọn họ.
Cố Thanh Ninh dựa vào giường, nhìn Cố Trạch Mộ, bọn họ không thể xác định lần này có thể thành công hay không, nói đến cùng, đây là một quá trình thử lỗi, ai cũng không biết khi nào mới có thể đụng tới đáp án.
Chỉ là lần này, Cố Trạch Mộ không đoán sai.
Cố Thanh Ninh mở to mắt, phát hiện bản thân đang phiêu lãng trong không trung, nàng không lãng phí thời gian, vội đi tới hoàng cung.
Tiêu Trạm ngồi ở mép giường, nhìn thấy nàng vui vẻ gọi:
- Mẫu hậu!
Lần trước Tiêu Trạm gặp nàng đã hơn nửa năm, hắn cho rằng mẫu hậu đã đi đầu thai, không ngờ còn có thể tái kiến.
Cố Thanh Ninh nghe Tiêu Trạm dong dài, lại có chút hoài niệm, chỉ là nàng nhớ tới sứ mệnh, hàn huyên quá nửa, liền nghiêm túc nói:
- Ta nghe nói Phụng Linh gặp rắc rối, cụ thể là chuyện như thế nào?
Tiêu Trạm không ngờ tái kiến mẫu hậu, mẫu hậu mở miệng lại chất vấn chuyện này, sửng sốt một hồi, nói ra chuyện Phụng Linh tham công liều lĩnh.
Những chuyện này Cố Thanh Ninh đã sớm biết, nhưng vẫn hỏi thêm một lần, nàng phải biết suy nghĩ của Tiêu Trạm thế nào, nghe hắn nói như vậy, liền biết hắn hiểu rõ Phụng Linh có tội, nàng do dự một lát, mới hỏi:
- Ngươi tính xử trí như thế nào?
Tiêu Trạm không nói gì, một lát sau, mới thấp giọng nói:
- Mẫu hậu, hắn là nhi tử nối dòng duy nhất của cữu cữu.
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
- Ta biết ta nên xử trí Phụng Linh, lúc trước phụ hoàng đã từng dạy dỗ ta, quân pháp lớn nhất, nếu không xử trí Phụng Linh, ngày sau Uy Quốc Công ở trong quân đội khó có thể phục chúng, mà ta ở trong sách sử sẽ lưu lại thanh danh không tốt, nhưng ta không hạ thủ được.
Tiêu Trạm lộ ra hổ thẹn:
- Không dối gạt mẫu hậu, thật ra Phụng Linh làm như vậy cũng có liên quan tới ta, nếu không phải ta vẫn luôn giáo huấn Phụng Linh, muốn hắn lấy cữu cữu làm gương, sớm ngày lập hạ quân công đem vinh quang về cho Phụng gia, thì hắn sẽ không như vậy, chỉ vì cái trước mắt, nếu Phụng Linh làm sai, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Hắn nói như vậy, Cố Thanh Ninh muốn nói cũng nói không nên lời, chỉ phải thở dài một tiếng:
- Dù như thế, thì ngươi cũng không nên vì tư tình mà không màng đại nghĩa.
Tiêu Trạm cười nói:
- Mẫu hậu nói rất đúng, cho dù đêm nay mẫu hậu không báo mộng, ta cũng hạ quyết định. Ấn quân pháp, Phụng Linh cãi lời quân lệnh, tham công liều lĩnh, này là tội lớn khó tha. Nhưng hắn có tước vị trong người, hơn nữa hắn lại là nhi tử nối dòng duy nhất của cữu cữu, ấn theo luật pháp ‘ Mẫn Ân Lệnh ’, có thể khoan dung, tước tước vị, đem toàn bộ gia sản sung công làm trợ cấp, lấy này lưu lại tánh mạng của hắn.
Cố Thanh Ninh sửng sốt, cách hắn làm lại giống hệt lời Cố Trạch Mộ nói.
Nhưng Tiêu Trạm lại nói tiếp:
- Chỉ là, như lời ta đã nói, trong chuyện này ta cũng sai. Cho nên trợ cấp lần này, ta sẽ mở tư khố, gánh vác toàn bộ. Nếu hắn còn muốn lưu lại Tây Bắc, để hắn lấy thân phận là tiểu binh từng bước lập hạ quân công, nếu hắn không muốn lưu lại, đợi sau khi thương thế lành lặn, ta sẽ để hắn trở về, làm người thường thành thân sinh tử, cũng coi như thay cữu cữu lưu lại hương khói.
Lúc nãy Cố Thanh Ninh còn cảm khái, Tiêu Trạm không hổ là nhi tử do một tay Tiêu Dận dạy dỗ, nhưng giờ phút này nàng lại chấn kinh rồi. Đế vương quyền lực chí cao vô thượng, nào có hoàng đế nào thẳng thắn thành khẩn nhận sai, dù bọn họ thật sự làm sai, cũng sẽ dùng mười bảy mười tám điều nội khố che kín lỗi lầm, nào có ai giống Tiêu Trạm nguyện ý gánh vác trách nhiệm.
- Ngươi có biết ngươi làm như vậy, có thể suy yếu quyền uy của ngươi?
Cố Thanh Ninh nhịn không được nói.
Tiêu Trạm lại cười:
- Ta biết, nhưng so với cái này, ta càng để ý chuyện mình làm không thẹn với lương tâm, này là năm đó mẫu hậu đã dạy ta, người đã quên sao? Còn nữa, nhìn chung lịch sử, dù là đế vương anh minh cũng sẽ phạm sai, này cũng không phải là đại sự khó lường, so với chuyện đem tất cả sai lầm đẩy cho thần hạ, ta càng nguyện ý lấy chuyện này làm cảnh kỳ, sau này sẽ không tái phạm cùng một loại sai lầm.
Cố Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lộ ra tươi cười, nàng cảm thấy may mắn, nàng không nhìn lầm nhi tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT