Cung nhân này quỳ gối trước mặt Trác Cách, thêm mắm dặm muối vào chuyện gặp Phụng Triển một lần.

Cung nhân kia nói xong, hắn nghĩ rằng Trác Cách sẽ giận tím mặt, ai ngờ sắc mặt ông ta chỉ tái xanh, hồi lâu không nói gì. Điều này cũng khiến cung nhân kia đã tính toán mọi việc trong lòng hơi bất an.

Trác Cách chậm rãi hỏi: “Ngươi nói y không chịu giao người, còn cho người đuổi ngươi ra ngoài?”

“Vâng, tiểu nô vẫn luôn thuyết phục ngài ấy, biểu đạt sự tin tưởng của ngài với ngài ấy, song ngài ấy lại khịt mũi khinh thường. Ngài ấy không chỉ nói lời căm ghét với tiểu nô, thậm chí còn hơi xem thường Vương hãn ngài…”

Trác Cách giơ tay lên quét sạch đồ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay, hay lắm!”

Cung nhân kia bị dọa quỳ trên đất, thật lâu không dám lên tiếng.

Trác Cách cho cung nhân kia lui xuống, sau đó ông ta ngồi một mình trên ghế trầm tư thật lâu. Ông ta tự nhận mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Phụng Triển, nhưng không ngờ y lại càng không biết điều. Nếu như thế thì ông ta không cần phải kiêng kị gì nữa.

Ông ta cho người gọi Ô Ân đến.

Ô Ân nhanh chóng chạy tới, cung kính quỳ xuống: “Vương hãn tìm hạ thần, ngài có chuyện gì phân phó sao?”

Trác Cách cũng không gọi hắn ta dậy ngay, Ô Ân cũng không hiểu nhiều, vẫn nghiêm túc quỳ gối ở dưới.

Trác Cách híp mắt, ông ta đã biết Ô Ân và Phụng Triển bất hòa từ lâu nhưng ông ta vẫn không để ý.

Mặc dù ông ta là Vương hãn, nhưng những đại tướng trong bộ lạc Cát Nhan này gần như là do một tay Phụng Triển đề cử. Mà khi tuổi của ông ta càng lúc càng lớn, con của ông ta dần trưởng thành, bề ngoài bọn họ thần phục mình nhưng sau lưng đã bắt đầu tính toán, nhao nhao đi tiếp xúc những nhi tử khác của ông ta. Thậm chí ông ta còn biết các con của mình vì muốn tranh đoạt Hãn vị nên đã kéo bè kết phái, tranh đến túi bụi.

Nhưng Ô Ân thì khác, hắn là một bộ lạc nhỏ gia nhập vào, hắn chỉ có thể dựa vào mình. Người thế này dùng mới có thể gọi là an tâm.

Trác Cách nghĩ đến đây mới gọi Ô Ân dậy: “Trước đó ngươi nói chỉ cần bản hãn có thể để Phụng Triển tiến vào thành Nguyệt Lượng thì ngươi có thể giết y, chuyện này thật chứ?”

Đôi mắt Ô Ân sáng lên, mặc dù hắn ta không biết vì sao đột nhiên Trác Cách thay đổi chủ ý, song cũng khẳng định nói: “Hạ thần nguyện lấy đầu đảm bảo…”

Trác Cách khoát tay áo: “Ngươi không cần nói những lời sáo rỗng này, nếu ngươi không giết được Phụng Triển, ngươi nghĩ mình còn có thể sống sao?”

Trác Cách chưa đợi Ô Ân mở miệng nói thì đã nói: “Ta cho ngươi mười ngày chuẩn bị.” Ông ta nghiêng người về trước nhìn vào mắt Ô Ân, hạ giọng nói: “Nhất định… Phải giết y.”

Ánh mắt Trác Cách hung ác nham hiểm, ngay cả Ô Ân cũng cảm thấy lạnh cả tim, vội vàng vâng dạ.

Đợi đến khi Ô Ân rời đi, Trác Cách mới gọi cung nhân khi nãy đến: “Ngươi tới đây một chuyến.”

Cung nhân kia ngẩn người, hắn cũng không dám phản bác Trác Cách mà vội vàng đáp ứng.

Trác Cách lại ung dung chậm rãi nói thêm một câu: “Nói với Phụng Triển, nếu mười ngày sau y không đến thì ta sẽ giết toàn bộ người Đại Chu trong lao.”

Phụng Triển nghe cung nhân kia truyền lời nói thế thì cũng không phản ứng gì. Những hộ vệ xung quanh y trợn mắt nhìn qua, cung nhân kia giật nảy mình, nói xong muốn chạy trốn.

Mấy tên hộ vệ ngăn hắn lại, cung nhân kia to gan nói: “Đại… Đại nhân, tiểu nô chỉ là người truyền lời thôi. Ngài… Ngài bắt tiểu nô cũng vô dụng thôi…”

Mặt Phụng Triển không có cảm xúc, song y cũng cho hộ vệ thả hắn ta ra. Cung nhân kia vội vàng thiên ân vạn tạ chạy mất.

Bố Nhật Cổ Đức vừa trở về đã biết chuyện này, trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, vội chạy vào lều vải: “Đại nhân!”

Phụng Triển đang ngồi trước bàn, nhíu mày không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bố Nhật Cổ Đức kêu y thêm một tiếng thì y mới hoàn hồn lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”

Bố Nhật Cổ Đức thở dài một tiếng, vẻ mặt hơi suy sụp: “Bên trong truyền tin đến nói trong nhà giam kia là tâm phúc của Vương hãn trông coi. Nghe nói Vương hãn ra lệnh, trừ khi có thủ lệnh của ông ta, nếu không thì không ai được phép lén thả tù phạm.”

Phụng Triển cũng không có vẻ bất ngờ.

Bố Nhật Cổ Đức nghĩ đến tin tức vừa nghe được, hắn hơi lo lắng mà hỏi: “Vậy đại nhân, chúng ta phải làm sao?”

Phụng Triển vô cùng tỉnh táo: “Dạ Kiêu nói sao?”

Bố Nhật Cổ Đức nói: “Hắn nói, lúc nào cũng đang chờ phân phó của ngài.”

Phụng Triển trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi nói với Dạ Kiêu, buổi tối ba ngày sau bảo hắn tiếp ứng chúng ta vào thành. Tự mình ta đi lấy thủ lệnh.”

Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ đại nhân muốn đích thân đi?”

“Đương nhiên.”

“Không được!” Bố Nhật Cổ Đức vội vàng nói: “Bây giờ bên trong thành Nguyệt Lượng từng bước đều là có ý giết ngài, ngài đi quá nguy hiểm.”

Phụng Triển chậm rãi nói: “Chuyện này chỉ có thể ta đi.”

“Nhưng mà…”

Phụng Triển đưa tay ngăn Bố Nhật Cổ Đức lại: “Ngươi không hiểu rõ Trác Cách, ông ta là người vô cùng kiêu ngạo. Nếu chúng ta ép buộc, bức bách ông ta viết thủ lệnh, vậy thì cho dù có chết ông ta cũng sẽ không viết. Chỉ có ta đi mới có thể có được thủ lệnh mà cứu người ra.”

Bố Nhật Cổ Đức nghe Phụng Triển nói thế đã biết y hạ quyết tâm, cho dù mình nói gì cũng không được, hắn đành thở dài trong lòng.

Phụng Triển nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Chuyện hậu nhân mấy bộ lạc kia sao rồi?”

Bố Nhật Cổ Đức lắc đầu: “Thời gian quá lâu, muốn tra rõ ràng có lẽ phải cần thời gian.”

Phụng Triển không nói gì nữa, chỉ để hắn lui xuống.

Bố Nhật Cổ Đức lo lắng rời lều vải, song hắn cũng biết mình không có bản lĩnh thuyết phục Phụng Triển. Hắn suy nghĩ một lúc, lập tức đi về phía lều vải của Cố Thanh Ninh.

Cố Thanh Ninh cũng không ở trong lều vải, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại bắt đầu bố trí trận hình. Phụng Triển thấy thế thì gọi một đội nhân mã để cho nàng luyện tập trận hình. Những người này từ chỗ đồng liêu đã biết thân phận của Cố Thanh Ninh từ sớm, bọn họ cũng biết thái độ của Phụng Triển đối với nàng nên cả đám cũng không dám sơ suất. Bọn họ vốn là tinh anh do Phụng Triển tự tay huấn luyện ra, lại thêm vô cùng dụng tâm nên hiệu quả còn tốt hơn tinh anh Cố Thanh Ninh huấn luyện trong quân doanh Đại Chu.

Cố Thanh Ninh cố ý dựa theo số người bọn họ và sự am hiểu binh khí, hóa phức tạp thành đơn giản, hình thành năm người một tiểu đội, lấy hình thức tiểu đội huấn luyện trận hình. Mỗi tiểu đội là một chỉnh thể, có thể công có thể thủ, sức chiến đấu kinh người. Mà lấy tiểu đội làm đơn vị có thể hình thành trận chiến lớn, biến hóa không ngờ, khiến cho người ta khó mà phòng bị.

Lúc trước phần lớn trận hình đều là trận hình lớn và đội hình trận địa nhỏ, không phải chưa từng làm như Cố Thanh Ninh. Nhưng trận hình này đòi hỏi năng lực của mỗi chiến binh quá cao, cho nên lúc ở Nghiệp Thành Cố Thanh Ninh đã từng nghĩ làm như thế, cuối cùng cũng vì tình hình thực tế bị hạn chế mà từ bỏ.

Bây giờ, cuối cùng nàng đã có không gian để phát huy, Cố Thanh Ninh gần như quá chú tâm vào chuyện này.

Lúc Bố Nhật Cổ Đức tìm Cố Thanh Ninh thì nàng đang ở trên giáo trường. Khi nghe Bố Nhật Cổ Đức nói, nàng như có điều suy nghĩ: “Ta biết.”

Bố Nhật Cổ Đức khẽ thở ra, hắn thấy Phụng Triển rất nghe lời vị Cố tiểu thư này, chỉ cần nàng nói thì nhất định Phụng Triển sẽ đồng ý.

Thật sự không ngờ trong ngày xuất phát, Bố Nhật Cổ Đức vẫn thấy Phụng Triển trong đội ngũ. Hắn không ngờ Cố Thanh Ninh cũng không thuyết phục được Phụng Triển, lập tức hơi ủ rũ.

Nhóm bọn họ không có bao nhiêu người, hơn nữa ai cũng có công phu cao cường. Bọn họ nhét đồ vật trong miệng ngựa, móng ngựa bọc vải lên, thừa dịp bóng tối chậm rãi tiếp cận thành Nguyệt Lượng.

Nửa đêm, thành Nguyệt Lượng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của lính tuần tra.

Bọn họ đi tới dưới tường thành, một người huýt lên tiếng chim hót dài ngắn khác nhau. Không bao lâu sau, trên tường thành có hai sợi dây thừng thả xuống, bọn người Phụng Triển đu theo dây thừng bò lên.

Một nam nhân có dáng người to cao nửa quỳ trước mặt Phụng Triển, khẽ nói: “Đại nhân.”

Sắc mặt Phụng Triển hơi động: “Dạ Kiêu.”

Dạ Kiêu khẽ nói: “Từ khi đại nhân rời khỏi thành Nguyệt Lượng, Vương hãn cũng đã điều mấy vị đại nhân có quan hệ thân thiết với tướng quân khỏi thành Nguyệt Lượng. Thị vệ trong cung cũng đã thay người, những người có liên quan đến ngài ông ta không dám tin tưởng. Bây giờ trong cung, ngoại trừ thuộc hạ thì chỉ có Ô Ân mới có thể tiếp cận hầu hạ.”

Phụng Triển cong cong khóe môi: “Vậy cũng thuận tiện cho chúng ta hành sự.”

Dạ Kiêu gật gật đầu: “Xin ngài thay quần áo trước, thuộc hạ dẫn ngài tiến cung.”

Lúc Trác Cách bị đánh thức thì còn hơi mông lung, nhưng ông ta nhận ra mình không chỉ bị trói lại, mà trong miệng còn bị nhét mảnh vải. Ông ta lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt. Lúc này ông ta mới phát hiện mình bị cột vào ghế, mà người ngồi đối diện ông ta là Phụng Triển.

Trác Cách giãy dụa kịch liệt, Phụng Triển lại không hề lay động. Đến khi ông ta giãy dụa mệt mỏi, y mới nói: “Nếu Vương hãn sẵn lòng nói chuyện thì ta sẽ lấy mảnh vải trong miệng ông xuống.”

Trác Cách hung tợn nhìn hắn chằm chằm.

Phụng Triển thản nhiên nói: “Xem ra là không muốn?”

Trác Cách nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể uất ức gật đầu.

Phụng Triển giúp ông ta lấy mảnh vải trong miệng xuống, Trác Cách cử động quai hàm tê cứng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phụng Triển chậm rãi nói: “Không phải Vương hãn vẫn luôn phái người ra lệnh cho ta hồi cung sao? Bây giờ chúng ta tới rồi, sao Vương hãn lại không vui?”

Trác Cách nghe y nói xong lời này thì lập tức giận không chỗ phát tiết: “Ngươi chui vào vương đình, lại trói bản hãn thành như thế. Ngươi cảm thấy bản hãn nên vui sao?”

Phụng Triển hơi giương mắt, khóe miệng nở nụ cười mỉa: “Nếu không phải như thế thì lúc ta vào thành cũng đã mất mạng rồi, sao có thể còn tốt lành ngồi  nói chuyện với Vương hãn chứ?”

Mặc dù Trác Cách quyết định muốn giết Phụng Triển, nhưng mấy năm nay Phụng Triển đã để lại cho ông ta một bóng ma quá lớn. Ông ta không hề suy nghĩ mà giải thích: “Đó vì ngươi phản bội ta trước!”

Phụng Triển không nói gì.

Trác Cách khẽ cắn môi, lại nói: “Lão sư, ta thật lòng xem ngươi như lão sư, chỉ cần ngươi chịu giúp ta diệt Đại Chu thì ta nguyện hưởng thiên hạ này cùng ngươi!”

Cuối cùng sắc mặt của Phụng Triển cũng hơi thay đổi, hắn lộ vẻ khinh miệt: “Nếu ta muốn thiên hạ này thì hai mươi năm trước đã làm rồi, cần gì phải để đến nước này?”

Y đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trác Cách: “Nhiều năm như vậy, ta dạy ông nhiều thứ như thế, cái gì ông cũng học không tốt. Chỉ có giảo biện là trò giỏi hơn thầy.”

Trên mặt Trác Cách lúc xanh lúc đỏ, ông ta đã hết sức nhẫn nại, cuối cùng vẻ khinh miệt trên mặt Phụng Triển lại kích thích sự oán hận không thể nào che giấu của ông ta. “Đúng là ta muốn giết ngươi! Cũng không phải vì ngươi công cao chấn chủ, mà vì ngươi chưa hề để ta vào mắt. Từ khi bắt đầu ngươi cũng chỉ xem ta như công cụ báo thù! Cho dù ta trở thành vua duy nhất trên thảo nguyên thì trong mắt ngươi cũng không khác gì.”

Phụng Triển nhíu mày nhưng cũng không giải thích, chỉ chuyển chủ đề mà nói: “Hôm nay ta đến gặp Vương hãn có mục đích gì chắc Vương hãn cũng biết. Ông chỉ cần viết một phong thủ lệnh thì ta sẽ thả ông đi.”

Lồng ngực Trác Cách phập phồng, ông ta nghe Phụng Triển nói thế thì cười trầm thấp một tiếng: “Ta có thể viết thủ lệnh.”

“Nhưng ta muốn ngươi quỳ xuống cho ta!”

Phụng Triển lạnh lùng nhìn ông ta, Trác Cách ngẩng đầu, gần như là gằn từng chữ: “Nếu ngươi không quỳ, cho dù ta chết cũng sẽ không viết thủ lệnh này.”

Chuyện phát triển đến mức này khiến cho Phụng Triển cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Thật ra y biết Trác Cách hận mình, nhưng không ngờ lại hận sâu như thế.

Y không có hành động gì, Trác Cách cũng bất động, nhưng Bố Nhật Cổ Đức vẫn ở trong bóng tối lại không nhịn được. Lúc hắn muốn đi ra thì thấy Phụng Triển thoáng nhìn qua với ánh mắt cảnh cáo, hắn chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng của mình lại.

Phụng Triển nhìn Trác Cách, thân thể hơi động một chút, vậy mà thật sự quỳ xuống dưới chân ông ta.

Đây đại biểu cho sự thần phục đối với quân vương, nhưng mà trong gần hai mươi năm qua Trác Cách cũng không chờ được. Bây giờ nhìn thấy Phụng Triển chậm rãi quỳ xuống, khúc mắc quấn lấy ông ta gần như nửa đời cũng được cởi bỏ.

Nam nhân này sẽ không còn là ngọn núi lớn không thể vượt qua trong lòng ông ta nữa.

Trác Cách không nuốt lời, ông ta thấy Phụng Triển quỳ xuống thì dứt khoát viết thủ lệnh. Phụng Triển cầm thủ lệnh trong tay sau đó giao cho Bố Nhật Cổ Đức. Qua một canh giờ, trong bóng tối vang lên tiếng chim hót dài ngắn khác nhau, lúc này Phụng Triển mới thả lỏng trong lòng. Y chưa đợi Trác Cách nói gì đã đánh ông ta ngất xỉu.

Song, lúc bọn họ muốn rời đi thì bên ngoài lại vang lên giọng lanh lảnh của cung nhân.

“Vương hãn, Ô Ân đại nhân cầu kiến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play