Cố Trạch Mộ trở lại viện tử của mình đã thấy hạ nhân đang thu dọn chén trà, hắn ngăn đối phương lại mà hỏi: “Có ai đến tìm ta à?”

Hạ nhân nói: “Tạ đại nhân vừa mới đến tìm ngài, nhưng khi thấy ngài không ở đây đã rời đi rồi.”

“Ngài ấy có nói có việc gì không?”

Hạ nhân lắc đầu: “Không có, Tạ đại nhân chỉ hỏi tiểu nhân ngài đi đâu, tiểu nhân nói không biết nên ngài ấy rời đi ngay.”

Cố Trạch Mộ nhíu mày, nói với hạ nhân kia: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Sau khi tiến vào cung, Hồng Tùng Nguyên giả dạng làm tùy tùng mới hỏi: “Sao đột nhiên Tạ Trường Phong lại đến tìm ngài thế?”

Cố Trạch Mộ bình tĩnh suy nghĩ: “Có lẽ là hưng sư vấn tội.”

“Hưng sư vấn tội?” Hồng Tùng Nguyên mở to hai mắt nhìn. “Y thật sự tin ngài đã nhập bọn với đám người Tào Nguyên à?”

“Không có gì là không thể.” Cố Trạch Mộ nói. “Biểu hiện của Diêu Phỉ đã rất rõ ràng, mà ta lại không từ chối khi Diêu Phỉ lấy lòng. So ra, bây giờ tình hình của Tạ Trường Phong không tốt, đương nhiên sẽ không nhìn rõ, cũng không trách được khi y nghi ngờ ta.”

“Ngài cũng nghĩ rõ quá.” Hồng Tùng Nguyên cười nhạo nói. “Đó là quả báo của sự mập mờ của ngài đấy.”

Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn Hồng Tùng Nguyên: “Ông già mà không đứng đắn như thế, cũng đừng tránh ta không kính già yêu trẻ.”

Hồng Tùng Nguyên: “…”

Cuối cùng hai người nói giỡn xong cũng không quên chính sự.

Hồng Tùng Nguyên hỏi: “Vậy ngài định làm thế nào?”

“Y đã đích thân đến tìm, về tình về lý thì ta cũng nên đi hỏi một chút.” Cố Trạch Mộ nói. “Về phần xảy ra chuyện gì cũng khó mà nói được.”

Hồng Tùng Nguyên hừ một tiếng: “Như vậy, bàn về chuyện nói chuyện khiến người ta tức chết thì mười Tạ Trường Phong cộng lại cũng kém xa ngài.”

Cố Trạch Mộ giả vờ như không nghe thấy ông ta chế giễu, lại nói: “Hôm nay, trong bữa ăn Diêu Phỉ diễn đủ trò cũng vì kết quả này. Nếu không nhìn thấy chẳng phải sẽ khiến ông ta thất vọng sao?”

“Nhưng Diêu Phỉ này rất đa nghi, như thế… Chẳng lẽ không khiến ông ta nghi ngờ sao?”

“Mặc dù ông ta đa nghi nhưng lại càng thêm tự phụ. Ông ta đã tin giữa ta và Tạ Trường Phong có ngăn cách thì ông ta sẽ càng tin tưởng ta không thể từ chối điều kiện của ông ta. Dưới tình huống này, ta không cần phải cãi nhau với Tạ Trường Phong, chỉ cần thể hiện sự lạnh nhạt trước mặt y cũng đã đủ rồi.”

Hồng Tùng Nguyên nghe xong vô cùng cảm khái: “Bây giờ ta cũng bắt đầu đồng cảm với Tạ Trường Phong rồi, thậm chí cũng bắt đầu đồng cảm với Diêu Phỉ.”

Từ sau khi Cố Trạch Mộ đi tìm Tạ Trường Phong, chỉ với mắt trần cũng có thể thấy quan hệ giữa hắn và Tạ Trường Phong lạnh nhạt hơn nhiều.

Trước đó, các hạng mục trong phủ tổng đốc đều gọn gàng, làm việc cũng vô cùng thông thuận. Song, hôm nay Cố Trạch Mộ bỏ dở không làm, rất nhiều chuyện đều bị ngăn trở.

Có không ít người trong phủ tổng đốc không biết làm sao, đương nhiên bọn họ nhìn ra giữa hai người lãnh đạo này có mâu thuẫn. Bọn họ đứng giữa hai người, một người có chức quan to, một người có bối cảnh sâu, lấy lòng một người sẽ đắc tội người kia. Vì thế tất cả mọi người không đám tùy tiện chọn phe, bọn họ đều vô cùng dè dặt.

Nhưng mà Diêu Phỉ cũng không phái người đến tìm Cố Trạch Mộ ngay, Cố Trạch Mộ cũng không vội. Mỗi ngày, hắn ngoài chuyện đọc sách tập võ thì là viết thư cho Cố Thanh Ninh, thỉnh thoảng dạo chơi trên đường, thời gian trôi qua rất thoải mái.

Rất nhanh đã vào mùa đông, dường như mùa đông năm nay lạnh hơn lúc trước. Sáng sớm, Cố Trạch Mộ vừa rời giường đã thấy tuyết rơi.

Hắn đẩy cửa sổ, một luồng khí lạnh vọt vào phòng làm tản đi mùi huân hương ảm đạm trong phòng.

Cố Trạch Mộ thay quần áo đi vào viện lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Hắn đi theo mùi thơm đó mới phát hiện cây mai vàng ở góc tường viện tử đã nở hoa rồi. Cánh hoa màu vàng nhạt ở đầu cành, nhỏ nhắn đáng yêu, mùi thơm cũng không nồng đậm, như có như không, cách thật xa đã dụ người tới, nhất định phải tới gần mới có thể ngửi được.

Cố Trạch Mộ nhìn thấy cây mai vàng này lại nhớ đến một chuyện xưa.

Đời trước thân thể của hắn không tốt cho nên rất ghét mùa đông, gần như mùa đông hàng năm đều sinh bệnh. Cho nên hễ vào đông thì hắn đều không thích đi ra ngoài.

Khi đó, hắn và Phụng Trường Ninh mới thành hôn không bao lâu, lúc đó đúng lúc rét đậm, nàng kéo hắn đi ngắm mai.

Ai ngờ ngày trở về hắn lại phát sốt, Phụng Trường Ninh trông hắn ròng rã ba đêm, sau đó cũng không nhắc đến chuyện cùng hắn ra cửa nữa. Nàng đối xử với hắn như đồ sứ dễ vỡ.

Tiêu Dận biết Phụng Trường Ninh áy náy nên chỉ có thể an ủi nàng. Dù sao hắn cũng không nói cho nàng biết, hơn nữa mấy năm nay hắn đã quen với thân thể mình như thế, cũng không cảm thấy gì. Huống chi, cùng Phụng Trường Ninh dạo bước trong vườn mai là chuyện hắn chưa từng làm. Trước đó, hắn chưa từng nghĩ lúc tuyết lớn đầy trời, vào lúc trời lạnh hoa mai lại nở xinh đẹp như vậy.

Mùa đông năm sau, Phụng Trường Ninh lại chuẩn bị đệm giường thật dày trải trên ghế, lại chuẩn bị chậu than và lò sưởi tay để hắn ngồi dưới hiên ủ ấm này nọ. Nàng mặc bộ áo đỏ, múa kiếm dưới tán mai.

Đó là màn múa kiếm đẹp nhất mà hắn thấy qua, trong trời đất trắng thuần dường như chỉ có thể thấy màu áo đỏ rực rỡ của nàng. Kiếm quang lạnh lẽo giống như nhiễm mùi thơm của hoa mai, trở thành cảnh tượng không thể nào xóa đi trong trí nhớ của hắn.

Ngay lúc Cố Trạch Mộ đang nhớ lại quá khứ thì hạ nhân lại đưa thiệp mời tới, nói là Diêu Phỉ mời hắn qua.

Hồng Tùng Nguyên đặt tay trong tay áo, cảm khái nói: “Diêu Phỉ này thật sự rất ung dung, suýt chút nữa ta đã nghĩ ông ta nhận ra nên muốn thay đổi chủ ý.”

Cố Trạch Mộ thu lại ánh mắt: “Đó là vì Diêu Phỉ đã nhận định bây giờ ta và Tạ Trường Phong bằng mặt không bằng lòng, nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của ông ta.”

Khi Cố Trạch Mộ đến biệt trang của Diêu Phỉ thì tuyết đã ngừng rơi. Song, trên mặt đất vẫn đọng lớp tuyết thật dày, khi bước lên có tiếng vang “Xoạt xoạt”.

Tuyết ở trước cổng chính Diêu gia đã được hạ nhân quét sạch sẽ, quản gia dẫn Cố Trạch Mộ đi vào trong. Nhưng bọn họ không đi vào phòng mà đi về phía vườn hoa, quản gia giải thích nói: “Lão gia cố ý bày tiệc nhỏ trong vườn, mời Cố công tử hâm rượu ngắm tuyết.”

Cố Trạch Mộ không nghi ngờ gì: “Diêu lão gia thật phong nhã.”

Khi hai người đi đến lại phát hiện mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, song chủ nhân là Diêu Phỉ lại không ở đây. Quản gia hơi lúng túng nói: “Rõ ràng lão gia đã chờ ở đây từ sớm, có lẽ là đi thay đồ. Cố công tử ngồi tạm, tiểu nhân đi mời lão gia tới.”

Quản gia nói xong thì vội vàng rời đi, Cố Trạch Mộ hơi nhíu mày. Hắn nhìn xung quanh, thấy chiếc đình này thông bốn phía, chắc sẽ không có việc gì.

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng đàn, bây giờ Cố Trạch Mộ mới hiểu được một màn này là có dụng ý gì. Hắn vốn không muốn quan tâm, nhưng sau đó lại đổi ý, muốn xem rốt cuộc Diêu Phỉ muốn làm gì trong hồ lô.

Hắn lần theo tiếng đàn đi qua, xa xa đã thấy vườn mai, dường như trong rừng có thiếu nữ đang múa.

Sắc mặt Cố Trạch Mộ trầm xuống, hắn đang muốn rời đi đã thấy Diêu Phỉ đi về phía bên này. Trên mặt ông ta còn mang theo nụ cười áy náy: “Thật ngại quá, Cố công tử, Diêu mỗ tới chậm để công tử đợi lâu rồi!”

Cố Trạch Mộ cong khóe môi, chờ Diêu Phỉ nói câu tiếp theo.

Quả nhiên, Diêu Phỉ đã thấy thiếu nữ trong rừng, lập tức trách mắng: “Không phải ta nói hôm nay ta có khách quý tới chơi sao? Bảo con bé ở yên trong phòng chờ, sao lại chạy ra ngoài thế?” Ông ta lại nói với Cố Trạch Mộ: “Cố công tử thứ lỗi, đây là ấu nữ của Diêu mỗ, trong nhà được sủng ái nên tính cách bướng bỉnh. Ta bảo con bé tới bồi tội với công tử.”

Cố Trạch Mộ không ngờ Diêu Phỉ lại dùng mỹ nhân kế, trong lòng buồn cười nhìn ông ta giả vờ giả vịt, trên mặt chỉ thản nhiên nói: “Diêu lão gia khách khí, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân. Làm thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Diêu tiểu thư, vẫn nên thôi đi.”

Diêu Phỉ lại nói: “Không sao, chúng ta là thương gia, không để ý nhiều như thế. Hơn nữa, từ nhỏ nữ nhi này của ta đã thích nghe chuyện thiếu niên anh hùng. Từ sau khi nghe chuyện của Cố công tử thì con bé rất sùng bái công tử, để con bé gặp công tử một lần cũng xem như hoàn thành ước mong của nó.”

“Tuy nói như thế nhưng dù sao cũng không hợp lễ. Nếu như bị truyền ra lời đồn thì trong lòng ta cũng áy náy.”

Diêu Phỉ cười ha ha một tiếng: “Cố công tử thật sự là quân tử, ta cũng không ngại nói thật, đây là nữ nhi do thiếp thất sinh ra. Từ nhỏ con bé đã xinh đẹp, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. Nếu công tử thích thì có thể mang về hồng tụ thiêm hương là được.”

Cố Trạch Mộ không suy nghĩ đã từ chối: “Thật có lỗi, Diêu lão gia, nam nhân Cố gia chúng ta không nạp thiếp.”

“Sao trên đời này có nam nhân không nạp thiếp chứ!” Diêu Phỉ dửng dưng: “Cố công tử còn nhỏ tuổi, chưa biết mùi vị nữ tử thôi. Đương nhiên ta biết quy củ của thế gia kinh thành sâm nghiêm, nếu Cố công tử lo lắng ngày sau thú thê bị ảnh hưởng thì không cần cho danh phận cũng được.”

Cố Trạch Mộ nhíu mày, hắn biết trong dân gian có mấy nhà sẽ xem nữ nhi thiếp thất sinh như lễ vật mà đưa ra ngoài, nhưng trước đó, hắn chưa tận mắt nhìn thấy. Thiếp trong quý tộc kinh thành hoặc là thanh lưu thế gia sinh nữ nhi cho dù không được sủng ái cũng chỉ hưởng đãi ngộ kém con vợ cả một chút, gả đi cùng gả đường đường chính chính.

Cách làm của Diêu Phỉ cũng khiến trong lòng hắn không thoải mái. Vốn dĩ Cố Trạch Mộ dự định lần này phải xâm nhập vào vòng tròn của Diêu Phỉ để đào ra thứ gì đó, bây giờ cũng mất hứng.

Đương nhiên Diêu Phỉ cũng thấy hắn không vui, ông ta không ngờ cách làm của mình lại chọc giận Cố Trạch Mộ. Ông ta chỉ nghĩ là Cố Trạch Mộ lạt mềm buộc chặt, trong lòng cũng không vui. Vốn dĩ ông ta muốn cho hắn thêm công lao nhưng lúc này cũng không nói nữa.

Buổi tiệc nhỏ này nhanh chóng kết thúc.

Cố Trạch Mộ trở lại viện tử của mình, lúc này Hồng Tùng Nguyên mới lên tiếng nói: “Sao ngài lại trở mặt với Diêu Phỉ! Chỉ là nữ nhân thôi mà, ngài giả vờ thu thì sao chứ. Sau này giải quyết Diêu gia, ngài làm gì cũng không liên quan, cũng không ai biết. Cần gì phải chọc giận Diêu Phỉ, nếu như ông ta nghi ngờ thì chẳng phải sẽ thêm chuyện phiền phức sao?”

Cố Trạch Mộ hỏi ngược lại: “Cho dù người khác không biết, chẳng lẽ ta và ông không biết sao? Hơn nữa, ông cảm thấy với tính cách của Diêu Phỉ, ông ta sẽ không loan truyền chuyện này khắp Sung Châu sao?”

“Nhưng chẳng phải ngài vì chính sự sao?”

“Chính sự có cách giải quyết của chính sự, ta không cần vì thế mà vượt giới hạn cuối cùng của mình.”

Hồng Tùng Nguyên nói: “Sao lại nghiêm trọng như thế? Dù sao bây giờ Diêu Phỉ cũng là châu chấu vào mùa gặt, nhảy nhót không được mấy ngày. Đến lúc đó chuyện của ông ta bại lộ, tất cả mọi người sẽ biết chân tướng, chuyện này liên quan gì chứ?”

“Vậy cần gì ta phải vì thu về một con châu chấu mà làm chuyện mình không muốn làm.” Cố Trạch Mộ dừng một chút, nói nói: “Cho dù chỉ là diễn trò thì có đôi khi cũng khiến cho người ta hiểu lầm.”

Giữa lòng người có rất nhiều thứ ngăn cách, loại hiểu lầm này chỉ làm cho lòng thành bị hao mòn, cuối cùng không còn gì cả.

Chỉ tiếc hắn hiểu được đạo lý này quá muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play