Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm đi dạo một hồi, hơi mệt nên định vào trà lâu uống nước trà, nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì hai người đều là nữ tử nên chọn căn phòng nhỏ, để tiểu nhị dâng trà nước, lại bảo những nha hoàn khác cũng đi uống chút nước trà nghỉ ngơi một chút. Trong phòng chỉ giữ lại Xuân Anh hầu hạ.
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện trên trời dưới đất, bất chợt nghe gian phòng bên cạnh vang lên âm thanh giống ngươi là tiếng chén trà bị quăng xuống đất. Hai người giật nảy mình, sau đó sát vách vang lên tiếng nói của một nam một nữ.
Cũng vì gian phòng này cách âm quá kém, đối phương nói gì các nàng đều nghe thấy hết.
Hai người nhìn nhau đều hơi xấu hổ. Cố Thanh Ninh chuẩn bị tằng hắng một cái nhắc nhở phòng bên cạnh, ai ngờ lại nghe thấy nữ tử kia nói: “Trường Phong ca ca, ca tha thứ cho Huyên Nhi được không?”
Cố Thanh Ninh sững sờ, nàng chợt nhớ ra thân phận của nữ tử này, chính là đại tiểu thư phủ Vĩnh Thọ Hầu Trương Minh Huyên. Đổi lại người ngoài có lẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng phủ Uy Quốc công và phủ Vĩnh Thọ Hầu lại lục đục với nhau. Trương Minh Huyên lại có ác ý rất lớn với bọn họ, nếu bị nàng ta biết, nói không chừng nàng ta còn ghi hận bọn họ.
Tôn Lan Thấm nghi hoặc nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh chỉ lắc đầu với nàng, Tôn Lan Thấm cũng không lên tiếng nữa.
Thông qua cuộc trò chuyện của hai người, Cố Thanh Ninh cũng nhận ra nam nhân mà Trương Minh Huyên gặp mặt chắc là Tạ Trường Phong có thanh danh vang dội mấy năm nay.
Năm đó, Trương Minh Huyên và Tạ Trường Phong đính hôn, sau đó Tạ Trường Phong không đạt được ba hạng đầu. Tất cả mọi người nghĩ rằng Tạ gia bị đế vương chán ghét mà vứt bỏ, phủ Vĩnh Thọ Hầu lấy cớ hai người không hợp bát tự nên hủy hôn với Tạ gia. Đương nhiên, đây chỉ là lời người ngoài đồn. Nhưng mà Cố Thanh Ninh nghe Cố Thanh Thù nói, thật ra lúc đó phủ Vĩnh Thọ Hầu cũng đang băn khoăn, Trương Minh Huyên lại không chịu đi Cấn huyện với Tạ Trường Phong, ở nhà khóc rống không thôi nên mới từ hôn. Nghe nói lúc đó, Tạ Trường Phong tự mình đến cửa từ hôn.
Năm năm trước, thanh danh của Tạ Trường Phong thoát khỏi Cấn huyện, sau đó được điều nhiệm đi Tri Châu, thành tích vẫn vô cùng nổi trội. Bây giờ còn có lời đồn bệ hạ muốn để y tiếp nhận Tổng đốc đường sông. Cho dù vị trí Tổng đốc đường sông này là củ khoai bỏng tay, nhưng không phải ai cũng có cơ hội cầm, nhất là Tạ Trường Phong là người mới, mới vào quan trường chỉ năm năm.
So ra, mấy năm nay Trương Minh Huyên sống không tốt. Năm đó từ hôn còn tốt, dù sao dựa vào tình hình lúc đó, nếu Tạ Trường Phong thật sự bị đế vương chán ghét mà vứt bỏ, có lẽ cả đời này phải ở Cấn huyện kia sống cả quãng đời còn lại. Nếu thật như vậy thì đúng là không xứng với đại tiểu thư hầu phủ.
Nếu Tạ Trường Phong vẫn không có tiền đồ còn tốt, nhiều nhất người ngoài chỉ lên án phủ Vĩnh Thọ Hầu và Trương Minh Huyên quá để ý lợi lộc. Ai ngờ Tạ Trường Phong lại lên như diều gặp gió, lần này phủ Vĩnh Thọ Hầu và Trương Minh Huyên đều trở thành trò cười khắp kinh thành.
Mặc dù chuyện từ hôn năm đó được giấu diếm rất khá, nhưng phần lớn nhà có mặt mũi ở kinh thành đều biết xảy ra chuyện gì. Nói bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp là chuyện sau này, chuyện quan trọng là nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mai này Tạ Trường Phong sẽ trở thành trọng thần của bệ hạ, chuyện từ hôn nhục nhã này sao y nhịn được?
Vì thế, người có ý kết thân với phủ Vĩnh Thọ Hầu đều thi nhau từ bỏ, Trương Minh Huyên lại không chịu nhượng bộ. Thời gian trôi qua, tuổi của Trương Minh Huyên càng lớn, tổ mẫu lại qua đời, sau khi giữ đạo hiếu ba năm thì nàng đã là cô nương già.
Trong lòng Trương Minh Huyên sợ hãi, lại đúng lúc này thấy Tạ Trường Phong hồi kinh. Nàng nghe nói mấy năm nay Tạ Trường Phong vẫn chưa lấy thê tử, trong lòng lại dâng lên tia hi vọng nhỏ nhoi, cảm thấy có lẽ Tạ Trường Phong đối với nàng nhớ mãi không quên. Vì thế nàng liều lĩnh bảo nha hoàn đưa thư cho Tạ Trường Phong hẹn y gặp mặt, không ngờ Tạ Trường Phong lại đồng ý.
Trương Minh Huyên mặc y phục mới đến trà lâu, vốn dĩ cho rằng hai người có thể nối lại tiền duyên, ai ngờ khi gặp Tạ Trường Phong, y đối với nàng vô cùng lạnh lùng.
Trương Minh Huyên vừa khóc nức nở vừa nói: “Trường Phong ca ca, chuyện năm đó muội thật sự không biết. Muội đã từng tranh cãi với phụ mẫu, nhưng muội là một nữ tử yếu ớt, sao chống lại được mệnh lệnh của phụ mẫu. Năm đó có lỗi với huynh, thật sự trong lòng muội cũng có nỗi khổ tâm… Trường Phong ca ca, huynh tin tưởng muội…”
Vẻ mặt Tạ Trường Phong vô cùng lạnh lùng nhìn nàng ta, năm đó, y thật sự thích nữ hài tử này. Cho dù Trương Minh Huyên ngang ngược tùy hứng, y vẫn bao dung nàng ta, nhưng không ngờ cuối cùng nàng ta lại vô tình như thế.
Trương Minh Huyên thấy Tạ Trường Phong không nói lời nào, vội vàng đi qua muốn nắm cánh tay y. Tạ Trường Phong lui lại một bước tránh thoát nàng: “Trương tiểu thư, xin tự trọng.”
Mặt Trương Minh Huyên lúc đỏ lúc trắng, lại không cam lòng mà nói: “Sao Trường Phong ca ca lại nói như thế, nếu huynh không có ý với muội thì sao lại nhận lời mời của muội?”
Khóe miệng của Tạ Trường Phong cong lên nụ cười chế giễu: “Ta tới chỉ muốn biết Trương tiểu thư có hối hận về chuyện năm đó mình đã làm. Bây giờ xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi.”
“Muội…”
Tạ Trường Phong khoát tay nói: “Ta còn có hẹn với bằng hữu, cáo từ.”
Trương Minh Huyên thấy y thật sự rời đi, nàng cũng không quan tâm đến tự trọng, kéo tay áo của y: “Trường Phong ca ca! Sao nhiều năm như vậy mà huynh vẫn chưa thành thân? Muội… Muội tự biết năm đó mình có lỗi với huynh, nếu Trường Phong ca ca muốn, cho dù không danh không phận muội cũng bằng lòng đi theo huynh!”
Trương Minh Huyên khóc nước mắt như mưa mà nhìn Tạ Trường Phong, nàng vốn nghĩ rằng mình hạ thấp thân phận như thế thì nhất định Tạ Trường Phong sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Ai ngờ Tạ Trường Phong chỉ cười lạnh một tiếng: “Trương tiểu thư, năm đó tiểu thư còn không muốn làm chính thê của Tạ mỗ, sao bây giờ phải hạ mình như thế. Tiểu thư hãy giữ chút thể diện cho mình đi!”
Sau đó, sát vách không còn tiếng nói nữa, chỉ có tiếng khóc khẽ của Trương Minh Huyên.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm bị ép nghe vở kịch này, hai người nhìn nhau không dám lên tiếng. Ai ngờ vào lúc này, tỳ nữ của Tôn Lan Thấm lại đi tới, đứng ở cửa thúc giục nói: “Tiểu thư, sắp đến giờ rồi, chúng ta cần phải trở về.”
Lời này vừa nói ra, tiếng khóc ở sát vách lập tức im bặt.
Hai người biết bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.
Cửa phòng sát vách mở ra, Tạ Trường Phong đi ra. Tướng mạo của y anh tuấn, thân thể như ngọc, trầm ổn hơn năm năm trước nhiều. Y chắp tay nói với hai người: “Chuyện này liên quan đến danh dự nữ tử, mong rằng hai vị đừng nói chuyện này ra ngoài.”
Vẻ mặt Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm tràn đầy xấu hổ, liên tục gật gật đầu. Vốn dĩ hai nàng cũng không phải người nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không nói những chuyện này ra ngoài.
Tạ Trường Phong lại nói cảm ơn, sau đó rời đi.
Chờ sau khi y vừa đi, Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm cũng không dám dừng lại thêm, vội vàng rời đi theo.
Không bao lâu sau, sắc mặt Trương Minh Huyên tái nhợt ra khỏi phòng, trên gương mặt còn có thể trông thấy nước mắt. Nàng bỏ thể diện đi tìm Tạ Trường Phong, không nói đến chuyện bị y từ chối thẳng thừng, ai ngờ còn bị người ngoài thấy dáng vẻ thảm hại của nàng. Trong giây phút đó, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.
Nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng của Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm, lúc này mới cùng nha hoàn lên xe ngựa.
Trước đó, Tạ Trường Phong nói có hẹn với bằng hữu cũng không phải lừa gạt Trương Minh Huyên, người y hẹn chính là Đông cung xá nhân Cố Trạch Mộ.
Sau khi Tạ Trường Phong vội vàng chạy tới Nhất gian trà lâu, Cố Trạch Mộ cũng đã đến, y vội nói: “Tại hạ tới trễ, thất lễ.”
Cố Trạch Mộ mời y ngồi xuống phía đối diện rồi nói: “Tạ đại nhân cũng không đến muộn, là ta đến sớm thôi.”
Sau khi uống một chén trà, Tạ Trường Phong mới cười nói: “Năm đó, khi ở hội đèn lồng, mặc dù Cố công tử còn nhỏ tuổi nhưng lại tài trí thông minh. Lúc đó tại hạ cảm thấy Cố công tử không đơn giản, không ngờ hôm nay lại gặp lại nhau với thân phận này.”
Cố Trạch Mộ nghe y nói chuyện cũng nhớ tới chuyện xưa. Năm đó, hắn mới bảy tuổi cùng người nhà đi hội đèn lồng, bởi vì một chiếc đèn hoa Cửu Trọng Liên mà ba người đại ca, Tạ Trường Phong, Bạch Sùng cùng nhau đố đèn, còn có ba người Liễu thái phó đến. Cuối cùng, Hạ Nghi Niên ra một câu đố đèn làm khó ba người bọn họ, để Cố Trạch Mộ đọc ra đáp án.
Hai người cũng xem như đã gặp mặt một lần, nhưng mà Cố Trạch Mộ không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy Tạ Trường Phong còn nhớ rõ.
Trước khi Tạ Trường Phong đi đến nơi hẹn cũng đã biết thân phận của Cố Trạch Mộ, mặc dù đối phương còn nhỏ tuổi nhưng y cũng không dám xem thường. Y có dã tâm với vị trí Tổng đốc đường sông, cũng biết lực cản lớn thế nào. Ngay lúc này, vì sao Cố Trạch Mộ xuất hiện, chuyện này không cần nói cũng biết.
Không nhắc đến chuyện sau lưng hắn có Thái tử, mà chỉ riêng bản thân của Cố Trạch Mộ cũng khiến người ta không thể xem thường. Mấy năm nay, mặc dù Tạ Trường Phong ở bên ngoài nhưng cũng không tách biệt khỏi kinh thành. Mặc dù Cố Trạch Mộ tiến vào Đông cung không lâu, song lại được Thái tử tin tưởng nhất. Chẳng qua hắn là người khiêm tốn nên rất nhiều người không biết mà thôi.
Hai người trò chuyện một chút, Tạ Trường Phong chủ động dẫn đề tài lên việc trị thủy. Mấy năm này, mặc dù y ở Tri Châu nhưng dù sao cũng vì năm đó y có công trị thủy nên mới có địa vị như bây giờ. Cho nên, toàn bộ quá trình trị thủy y đều tham dự, bây giờ nói từng cái từng cái cũng có thể thấy được thành tựu lúc này của y cũng không phải do may mắn.
Mà ngoài dự đoán của Cố Trạch Mộ, mặc dù Tạ Trường Phong có vẻ tao nhã nho nhã, nhưng trong quá trình trị thủy lại rất quyết liệt. Mặc dù y quyết liệt như thế, nhưng thanh danh trên quan trường không cùng tốt. Không chỉ ở quan trường như cá gặp nước, mà bách tính dưới trướng quản lý của y cũng có nhiều khen ngợi.
Chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi như thế, Cố Trạch Mộ đã nhận định Tạ Trường Phong là một vị quan có tài hiếm thấy.
Cố Trạch Mộ hỏi: “Nghe nói Hoắc công tử, Hoắc Vân Tàng là bằng hữu của các hạ?”
Tạ Trường Phong có vẻ hơi ngập ngừng, sau đó mới gật đầu nói: “Đúng thế.”
Cố Trạch Mộ lại hỏi vài câu có liên quan đến Hoắc Vân Tàng, Tạ Trường Phong cũng không giấu diếm, y đều đáp từng câu. Thậm chí khi Cố Trạch Mộ muốn y giúp giới thiệu thì y cũng đồng ý.
Nhưng mà trước khi rời đi, y lại nói thẳng: “Vân Tàng là người thẳng thắn không màng danh lợi, nếu sau này có chỗ nào đắc tội Cố công tử thì mong ngài đừng trách.”
Cố Trạch Mộ lại khẽ cười một tiếng: “Tạ đại nhân yên tâm.”
Tạ Trường Phong không biết Cố Trạch Mộ nói câu này có ý gì, nhưng y cũng không tiện hỏi lại, đành phải cáo từ rời đi.
Đợi sau khi Tạ Trường Phong rời đi, gian phòng bên trong kia bỗng nhiên mở ra. Hồng Tùng Nguyên từ bên trong đi tới, ngồi đối diện Cố Trạch Mộ.
Tiểu nhị đi đến đổi trà rồi nấu nước lần nữa.
Cố Trạch Mộ vừa pha trà vừa nói: “Ông ở bên trong nhìn ra được gì chứ, nói một chút đi.”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Những chuyện khác vẫn tốt, song vị Tạ đại nhân này biểu hiện dã tâm hơi quá rõ ràng.”
“Chỉ cần có bản lĩnh thì có dã tâm cũng không phải chuyện xấu.” Cố Trạch Mộ nói.
Hồng Tùng Nguyên: “Ngài đánh giá y rất cao sao?”
Cố Trạch Mộ có ý riêng: “Trên đời này người có thể làm thành đại sự không nhiều.”
“Đúng thế.” Hồng Tùng Nguyên cũng khẽ gật đầu. “Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngài, vị Tạ đại nhân cũng không phải người tốt để kết bạn. Hoắc Vân Tàng cũng xem y như bạn mà dùng hết sức giúp y, nhưng y thì sao chứ. Lời này nghe có vẻ giải vây cho đối phương, nhưng không phải có ý nói người này tính tình không tốt khó ở chung sao?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết, hắn chỉ trấn an ông: “Trong lòng ta hiểu rõ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT