Nửa đêm, tuyết phảng phất rơi trên mái ngói từng cơn se sắt.
Niệm Tư Huyền bừng tỉnh, nàng kinh hoảng nhìn lên trần nhà xa lạ,
treo đầy đèn lồng thẫm đỏ. Niệm Tư Huyền thở nhẹ, cáu mạnh vào mu bàn
tay, cơn đau tê tái khiến nàng như thanh tỉnh. Niệm Tư Huyền chạy vội ra cửa lớn, nhìn hai hàng ngô đồng trơ trọi lá giữa đêm đông, cùng đoạn
hành lang cẩm thạch chạm trổ tinh xảo. Đây là Phượng Hoàng lâu, nơi nàng bị Hạ Lan Lăng Quân cấm túc, khi còn là Lăng Vương phi.
Niệm Tư Huyền thật sự sợ hãi, vốn dĩ ngày mai chính là đại hôn của
nàng và Hạ Lan Lăng Quân, nàng đã trùng sinh trong thân thể Thuần Hi
Quận chúa Trịnh Thế Ninh, vì sao sau một giấc ngủ, mọi sự liền thay đổi, thời gian đột ngột quay về nhiều năm trước.
Niệm Tư Huyền chạy đến gương đồng, dung mạo bên trong không phải của
đệ nhất mỹ nhân kinh sư Trịnh Thế Ninh, mà là của nàng, chân chính Niệm
Tư Huyền.
Đây là thời điểm mà nàng còn chưa sống lại, nghĩa là chưa bị Trịnh
Mẫn Doanh hạ sát, hài tử trong bụng vẫn còn. Niệm Tư Huyền đưa tay ôm
lấy phần bụng bằng phẳng, vội vàng choàng áo bông giữ ấm thân thể.
- Vương phi, người làm sao vậy? Vẫn còn chưa đi ngủ, đêm nay giao thừa, điện hạ sẽ không hồi phủ đâu!
Niệm Tư Huyền xoay người, nước mắt giàn giụa chảy, phụ nhân đang đứng trước mặt nàng là Lý ma ma, nhũ mẫu nuôi nấng nàng từ bé, cạnh bên Lý
ma ma còn có Ngọc Lộ, tì nữ thân cận của nàng. Tất cả họ đều đã mất
trong đêm Trịnh Mẫn Doanh phóng hỏa Phượng Hoàng lâu, không nghĩ một
ngày Niệm Tư Huyền lại có thể nhìn thấy người lần nữa.
Giọng nói nàng như vỡ ra từng mảnh:
- Là giao thừa sao?
Ngọc Lộ đưa ấm lô đến nàng, gật đầu:
- Vương phi đừng suy nghĩ nhiều, người đã có tiểu thiếu gia trong bụng, là đích trưởng tử, điện hạ sẽ không cùng người lạnh bạc!
Niệm Tư Huyền cau hẹp hàng mày, nàng cắn làn môi đỏ:
- Sắp đến rồi! Ả ta sắp đến rồi!
Niệm Tư Huyền vào lại tẩm phòng, nàng vội vàng tìm văn phòng tứ bảo thảo một phong thư, lại ra lệnh:
- Chuẩn bị thật nhiều chăn ướt!
Lúc này, Châu Ẩn vừa đem canh ấm đến, Niệm Tư Huyền không hiện chút biểu tình, nhét vào tay nàng ta:.
Truyện Teen Hay- Em mau tìm cách rời phủ, đem cái này đến phụ mẫu ta, nhanh lên!
Châu Ẩn vẫn còn ngơ ngác, Niệm Tư Huyền dường như đã hiểu, nàng quay
trở về quá khứ lần này, chỉ duy nhất mình nàng biết được. Tuy vậy Châu
Ẩn không hề cãi lời, lập tức đặt bát canh lên bàn, nhét phong thư vào
ngực:
- Chủ tử bảo trọng!
Ngoài cổng viện, Trịnh Mẫn Doanh thật sự đã đến, hiện tại còn cách
giao thừa nửa canh giờ, cũng giống như năm xưa, Trịnh Mẫn Doanh đầu tiên muốn ép nàng uống thuốc trụy thai, sau đó tẩm dầu thiêu cháy cả Phượng
Hoàng lâu này.
Niệm Tư Huyền nheo nheo mi mắt, nàng ra hiệu Lý ma ma đỡ lấy cánh
tay, thong thả vào trong bàn phấn, chậm rãi vấn một cái mẫu đơn đầu, lại thay triều phục Vương phi. Lý ma ma trong lòng kinh ngạc, từ khi bị cấm túc Phượng Hoàng lâu, Niệm Tư Huyền ngày ngày luôn buồn bã, lấy nước
mắt rửa mặt. Hiện tại tư thái mười phần hiên ngang, thần sắc vô cùng
kiêu ngạo, thật khiến bà kinh sợ.
Lý ma ma làm theo lời Niệm Tư Huyền, bà bôi dầu hoa hồng lên tóc
nàng, cẩn thận vấn từng đoạn một, sau đó cài trâm phượng hoàng hàm châu. Ngọc Lộ xông hương lên triều phục Nhất đẳng Vương phi, lò than ấm trong phòng tỏa ra mùi trầm hương dễ chịu.
Trịnh Mẫn Doanh tiến vào, nét mặt so với thời điểm nàng ta tự vẫn thật khác nhau, Niệm Tư Huyền cười nhạt:
- Không có lệnh của bản phi, ai cho phép một tì thiếp như ngươi vào đây?
Trịnh Mẫn Doanh thoáng khựng bước chân, lại nhìn qua Chu quản gia.
Niệm Tư Huyền biết rõ vì sao nàng ta thất thố, cơ bản nàng không còn là
Niệm Tư Huyền năm xưa, ngây thơ yếu đuối, nàng tin tưởng bản thân trùng
sinh vào Thuần Hi Quận chúa không phải chỉ là mơ, mà là chân thật, đó là một thế giới khác, một thời điểm khác.
Niệm Tư Huyền đổi xong trang y mới điềm tĩnh ra ngoài. Trịnh Mẫn
Doanh đang đứng giữa khách sảnh, trên tay Chu quản gia là một bình rượu:
- Vương phi, điện hạ muốn người dùng thức này trong đêm nay!
Niệm Tư Huyền khóe môi nâng lên, lộ rõ giễu cợt:
- Vậy sao? Giả truyền lời của điện hạ không phải là tội mà một quản gia thấp kém như ngươi có thể gánh nổi!
Chu quản gia mặt mày méo xệch, Lăng Vương phi hiện tại thật không
giống với mấy ngày trước, từ lối phục sức cho đến cách trang điểm đều
phi thường hoàn mỹ, toát lên phong thái chủ mẫu nghiêm trang. Chu quản
gia liếc qua Trịnh Mẫn Doanh, ra hiệu.
Trịnh Mẫn Doanh dường như cũng không còn đủ tự tin, nàng ta ấp úng nửa khắc liền ra lệnh đám vệ binh đứng sau:
- Là lệnh của điện hạ, mau đổ rượu vào miệng ả!
Niệm Tư Huyền quát một tiếng:
- Kẻ nào dám động đến bản phi, bản phi là chính thê Lăng Vương điện hạ,
Vương phi Đại Sở triều, được chính Hoàng thượng ban hôn! Hôm nay, bản
phi muốn xem các ngươi có mấy cái đầu!
Trịnh Mẫn Doanh trông thấy đám vệ binh đã sợ sệt, nàng ta lo lắng kế hoạch bất thành, liền vội giơ hồng bao lên:
- Bên trong có năm nghìn lượng, kẻ nào lên trước liền được nhận!
Chu quản gia thở phào hềnh hệch cười, binh lính thật sự đã xông lên, Ngọc Lộ và Lý ma ma liền chặn lại:
- Bảo vệ Vương phi! Trong bụng Vương phi còn tiểu thiếu gia!
Trịnh Mẫn Doanh nghiến răng:
- Giết ả! Phải giết bằng được!
Chu quản gia lúc này mới hô hoán:
- Nếu Vương phi cố chấp, các ngươi cứ phóng hỏa!
Vệ binh lập tức đổ dầu lên rèm vải, lên cửa gỗ, rồi châm lửa. Khách
sảnh ngùn ngụt cháy, Niệm Tư Huyền phân phó Lý ma ma và Ngọc Lộ:
- Đem chăn ướt đã chuẩn bị sẵn phủ lên người, vòng cổng sau viện thoát ra ngoài!
Sân đá đang hỗn loạn đột ngột im phăng phắc, có tiếng thông tri.
- Lăng Vương điện hạ đến!