Bà lắp bắp nghĩ lại khoảng thời gian đầu gặp ông, đúng thật là bà đã từng nói con gái bà chết rồi, nhưng lời nói khi đó là trong lúc cảm xúc bà không được ổn định.. còn giờ đây, sau một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để bà nhận ra rằng bà đã sai, đã quá sai.. người ta nói đứa con chính là khúc ruột, giọt máu chảy trong mỗi người cha, người mẹ.. vậy mà bà, trong suốt mười bảy năm trời sống trong hận thù, bà đã quên mất trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm mẹ, bà đánh mất luôn cả tình yêu thương dành cho đứa con gái vô tội của mình..nói gì thì nói có lẽ từ nay cho đến hết cuộc đời bà sẽ không thể nào tha thứ được cho chính bản thân mình....mười bảy năm trời, khoảng thời gian để con người ta có những ký ức và tuổi thơ tươi đẹp...vậy mà bà, chính bà đã tự mình vùi dập tuổi thơ tươi đẹp ấy của con gái..bà biết, bà hiểu con gái mình vốn là người có trái tim nhân hậu, chắc hẳn con bé sẽ tha thứ cho bà thôi, nhưng dù có tha thứ thì bà vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình... bà rơi nước mắt trong nghẹn ngào

“ Huyền à, từ nay về sau, con chính là nguồn động lực để mẹ sống tốt hơn “

Ở đầu dây bên kia, ông Vương hồi hộp chờ đợi câu trả lời..

- bà.. bà còn đó không?

Bà giật mình nghe tiếng trong điện thoại vọng ra rồi mới nhớ mình đang nghe điện thoại..bà vội vàng trả lời:

- tôi.. tôi đây..

- bà ổn chứ?

- tôi ổn...

- vậy đứa con gái mà bà nói, là con gái bà sinh ra sao?

- thành thật xin lỗi ông, tôi đã nói dối ông rằng con bé chết rồi, vì khi đó có quá nhiều chuyện xảy ra..quả thực.. con bé chưa chết, nó vẫn đang sống ở trên đời.. tôi sai rồi, sai thật rồi.. bây giờ tôi chỉ cầu xin ông, nếu có thể ông tìm con bé giúp tôi được không? Hai mẹ con tôi nguyện làm trâu ngựa cả đời để báo đáp lòng tốt của ông..

- con bé.. con bé vẫn sống sao? ( ông run run hỏi)

- phải.. con bé vẫn sống...

Nghe đến đây ông rơi nước mắt, đôi tay run run cầm lấy chiếc điện thoại tém nữa thì rơi xuống sàn..

- bà vẫn đang ơ sân bay chứ?

- ừ..

- cứ đứng yên đó, tôi tới giờ..

Ông vội vàng tắt điện thoại rồi quay qua nói với thư ký.

- đi lấy xe cho tôi..

- dạ chủ tịch..

Ông bước chân ra đến cửa thì vợ ông đi tới..

- mình định đi đâu sao?

- tôi đi có việc..

- việc gì vậy? Việc liên quan đến con gái mình không?

- việc công ty nên không phải việc của bà..

Ông vội vàng bước đi, bà nhăn mặt nhìn theo..

- ơ hay cái ông này..việc con gái mình thì không lo. suốt ngày công việc, công việc..

Lão phu nhân đứng đó một đoạn không xa nghe thấy bà lẩm bẩm bèn chống gậy đi tới.

- hai mẹ con cô tốt nhất nên dẹp hết ý định tái hợp với nhà bên đó đi..

- mẹ.. mẹ cũng hiểu cháu gái mẹ mà..

- thiên hạ thiếu gì trai trẻ..

- nhưng không ai hoàn hảo như Vũ Hàn.. mẹ tưởng lọt vào mắt xanh cháu gái mẹ dễ lắm à?

- dẹp.. dẹp hết đi trước khi tôi điên lên..

- kìa mẹ...

- thật không biết liêm sỉ..

———-

Vì sân bay cách nơi ông ở chừng 12km nên rất nhanh trong khoảng 20p ông đã có mặt tại sân bay..

Thư ký mở cửa xe cho ông bước xuống..

- chủ tịch.. mời ngài..

- bà ấy đang đứng chỗ nào..

- Ngài đi theo tôi ạ..

Ông gật đầu đi về ô cửa số 2.. xa xa ông thấy bóng dáng bà đang ngồi ở ghế hàng chờ, hai tay vò vò vào nhau..bà ngước mắt lên nhìn ông..

- chủ tịch,ông tới rồi..

Vẻ mặt ông hớt hải nói:

- bà có hình con bé không?

Bà lắc đầu thở dài..

- sao bà làm mẹ kiểu gì mà ngay cả con gái mình bà cũng không có nổi tấm hình thế hả?

- điện thoại này ông mới đưa cho tôi mà..

Đấy, nói mới nhớ, dạo này công việc lu bu khiến ông quên mất rằng ông tìm được bà từ chính tay ông Lâm, ông còn quên chưa hỏi tại sao ông Lâm lại bắt cóc bà và bà có mối quan hệ thế nào với ông đó..

- tôi xin lỗi vì đã trách nhầm bà.

- không..ông không trách nhầm tôi, tôi là người mẹ đáng trách.. quả thật từ khi nó còn bé đến lớn, mẹ con tôi không có lấy chung một tấm hình..( khuôn mặt bà buồn xuống)

- tại sao lại vậy? ( ông tò mò hỏi)

Bà rơi nước mắt:

- đó là một câu chuyện buồn của quá khứ, tôi đáng trách đã lấy hận thù của người lớn mà đối xử tàn nhẫn với chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra..

- vậy là con bé sinh ra không được tình yêu thương của bà..( khoé mắt ông cũng bắt đầu đỏ)

- đúng vậy, tôi còn tàn nhẫn hơn thế, tôi mắng chửi, đối xử với con mình không khác gì kẻ thù..

Giọng ông khàn khàn..

- tại sao bà lại ác tới vậy? Tại sao lại đối xử như vậy với con bé? Tại sao?

Bà liếc mắt nhìn ông, trong đầu có chút nghi hoặc, thái độ của ông khiến bà có cảm giác đặc biệt..

- tôi.. tôi xin lỗi.. vì bản thân tôi cũng là một người cha hết lòng yêu thương con cái.. nghe được lời bà kể tôi có chút không bằng lòng..

Bà gật đầu..

- thì ra là vậy..

- việc quan trọng bây giờ là liên lạc với con gái bà.. bà gọi được cho nó chưa?

- không liên lạc được..nhưng mà tôi đang thắc mắc số con bé là do ông tìm kiếm giúp tôi.. vậy chắc chắn ông sẽ có cách tìm được con bé đúng không?

Quả thật khi nghe bà kể tìm giúp bà số để liên lạc với người họ hàng xa của bà để cùng về Việt Nam, ông cũng chẳng mấy bận tâm mà giao lại việc cho thư ký xử lý..

Ông quay qua nói với thư ký..

- cậu lấy số cô gái đó từ đâu?

- dạ không dấu gì chủ tịch, cô gái đó có liên quan đến Vũ Hàn..

- Vũ Hàn sao? ( ông tròn xoe mắt ngạc nhiên)

- dạ.. theo tôi điều tra, chu nhân số điện thoại đó chính là người tình của thiếu gia Vũ Hàn..

Nghe đến đây ông thấy nhói tim, lồng ngực có chút đau và khó thở..ông đưa tay đặt lên lồng ngực trái..

Thư ký:

- chủ tịch, thuốc của ngài..

Ông vội vàng cầm viên thuốc và nuốt thật nhanh..

Bà ngồi bên cạnh ông thấy vậy bèn hỏi:

- ông.. ông không sao chứ?

Ông lắc đầu..

- tôi..không sao.. nghỉ chút là ổn..À mà phải rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi bà..

- ừ..

- bà có liên quan gì đến ông Lâm.. tại sao ông ta bắt cóc bà?

Bà chần chừ suy nghĩ..

- tôi cần xác minh một việc, việc này có liên quan tới con bé..

- đến nước này tôi cũng nói thật, tôi không có quen biết ông ấy..nhưng ông ấy lại biết tôi vì con trai ông ấy yêu con gái tôi..họ và gia đình chúng tôi là hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, như đất và trời.. họ chê gia đình tôi không xứng với Họ, chính vì vậy họ muốn lấy tôi ra để uy hiếp con bé rời xa con trai Họ..

Nói rồi bà dơ ngón tay út của mình lên rồi khóc..

- và ngón tay này cũng vì đấy mà ra đi..

Ông run run nhìn bà..

- bà có thể nói cho tôi tên chính xác của con gái bà không?

- Dương..Thu.. Huyền... con bé mang họ mẹ..

Ông loạng choạng ngồi không vững, tay bám chặt vào thành ghế và đứng dậy..

Thư ký đỡ lấy ông.

- chủ tịch..

Tim ông khác này đập nhanh hơn bình thường, đôi chân run run đứng chẳng vững..

- vậy là đúng rồi..

Ông nhớ lại lần đầu tiên gặp Huyền, cô gái tạo cho ông những cảm giác thật thân quen, từ ánh mắt cho đến nụ cười đều rất giống bà.. nhưng khi đó vì bà nói con bà mất rồi nên ông cũng không muốn quan tâm nhiều..thì ra, cô gái đó chính là máu mủ của ông, là đưa con riêng của ông mà bao năm trời ông chưa từng được gặp mặt.. ông gục xuống rơi nước mắt..

Bà đứng lên nhìn ông khó hiểu..

- ông ấy sao vậy?

Thư ký:

- chắc chủ tịch không được khỏe thôi ạ..

- vậy... ( bà định hỏi bao giờ có thể tìm được con gái giúp bà nhưng thấy lòng như vậy nên không lên tiếng nữa)

Ông hít một hơi thật sâu rồi nói..

- bà yên tâm, bằng mọi cách tôi nhất định sẽ tìm con bé cho bà, kể cả là lục tung cái thành phố này lên.. hãy tin ở tôi..!

- trăm sự nhờ ông ( bà chắp hai tay lại vào nhau)

Dứt lời ông quay qua ra lệnh cho thư ký:

- cậu biết mình phải làm gì rồi chứ?

Thư ký gật đầu tuân lệnh..

- à phải rồi, đừng quá ồn ào..

- tôi hiểu...

- còn bà, bây giờ cứ về tạm khách sạn nghỉ ngơi để chờ tin tức..

- tại sao ông lại tốt với tôi quá vậy?

- bởi vì..duyên...!

————

Ở bệnh viện lúc này cũng là khoảng đầu giờ chiều, nhớ không nhầm thì tôi đã ngủ được khoảng 2 tiếng rồi..tôi mở mắt ra nhìn mọi thứ một lượt rồi thấy Vũ Hàn đang ngồi bên cạnh mép giường..

- em dậy rồi, dậy thì anh lấy cháo cho em ăn nhé..

- Anh ăn chưa ( tôi nhẹ giọng hỏi)

- ăn không đói, nhìn thấy em là anh no rồi ( Vũ Hàn cười)

- xạo..xạo quá à..

Vũ Hàn mỉm cười rồi cẩn thận lấy cháo ra chiếc tô nhỏ cho tôi ăn..tôi đưa tay cầm lấy bát cháo thì anh lùi lại..

- nhiệm vụ của em là ngồi yên đó cho anh, mọi việc cứ để anh lo ( anh xúc thìa cháo đưa ra trước miệng tôi)

Tôi lắc đầu..

- em tự làm được..

- yên nào..

- thật mà, em làm được.. anh xem bây giờ ngủ một giấc dậy mà em không thấy đau đớn gì nữa luôn đấy..

- đấy là nhờ có thuốc giảm đau đó..

- thuốc giảm đau.. bác sỹ tiêm thuốc giảm đau cho em sao?

- đúng rồi.. tiêm mũi giảm đau xong em mới ngu ngon như vậy đấy.. em không nhớ gì sao?

Tôi lắc đầu..

- tiêm hồi nào nhỉ? Sao em không nhớ gì hết vậy?

Vũ Hàn khuôn mặt có chút lo lắng khi nhìn tôi, nhưng anh vẫn nở ra nụ cười nhẹ để trấn an tinh thần tôi..

- à phải rồi.. tiêm lúc sáng khi em mới vào viện.. đó thấy chưa, anh già rồi hay sao mà nhớ nhầm đây này..

- Vũ Hàn..!

- thôi ăn cháo nhá, anh đút cho em ăn..

Tôi gật đầu ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, quả thực ăn để cho anh vui lòng thôi chứ miệng đắng ngắt không muốn ăn đâu mà..

Ăn xong tô cháo, tôi quay qua nói với anh..

- Vũ Hàn..chúng ta ra ngoài công viên bệnh viện lúc đi anh.. ở trong này em ngửi mùi thuốc sát trùng mà thấy ngột ngạt quá..

- được.. vậy để anh cõng em..

- không.. em muốn em tự đi, vì em đi được mà..

- vậy để anh dìu em..

- ok...( tôi cười tươi)

Ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây đại thụ trong khuôn viên xanh, sạch, đẹp của bệnh viện.. ở giữa còn có đài phun nước tạo cho người ta cảm giác thật gần gũi và thấy tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều...tôi tựa đầu vào vai anh dưới ánh nắng mặt trời của ngày cuối đông và cũng là ngày cuối cùng của năm.. hai bàn tay xiết chặt vào nhau không muốn rời.. cả không gian, thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc bình yên đến lạ thường..

Hôm nay là ngày 30 tết, tự nhiên trong lòng thèm lắm cái cảm giác được đón tết trên quê hương, thèm lắm hương vị đồng quê ngày tết.. ngoài kia người ta đang tấp nập đón tết, còn với tôi, cả thế giới thu gọn bằng một chàng trai có trái tim đầy ấm áp..

Vũ Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi..

- chúng ta chơi một trò chơi chứ?

Tôi ngước mắt lên nhìn anh..

- trò chơi sao?

Anh cười tươi..

- phải.. trò chơi đoán suy nghĩ của nhau..

- luật chơi là gì?

- em đoán suy nghĩ của anh và anh đoán suy nghĩ của em..

- nếu thắng thì sao và nếu thua thì sao?

- nếu thua thì phải làm theo tâm nguyện của người thắng..

- nếu cả hai hoà nhau..

- thì không phải bàn, đó chính là cặp đôi trời sinh, đã là cặp đôi trời sinh thì không được làm trái ý trời.. em dám chơi chứ?

Tôi nhìn Vũ Hàn rồi cười..

- chơi thì chơi..

- vậy để anh nói trước nhé..

Tôi gật đầu.

- có phải em đang nghĩ về một cái tết trên quê hương..em không được chối đâu nhé, vì nhìn ánh mắt em là anh hiểu, anh còn có khả nămg đặc biệt là nhìn thấu trái tim em đó..

Tôi mỉm cười nhìn anh.

- Vũ Hàn.

Anh xoa nhẹ bàn tay tôi.

- hứa với anh, đừng làm gì ngốc nghếch, đặc biệt là rời xa anh..bằng giờ sang năm, anh và em và cả bé con của chúng ta sẽ ăn tết trên quê hương Việt Nam được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play