Đưa họ về biệt thự trước, Thẩm Ý Nùng dẫn Trình Hy xuống xe. Thằng bé miễn cưỡng vẫy tay chào Trình Như Ca đang ngồi trong xe, nhẹ nhàng nói.
"Tạm biệt, anh!"
"Ừ." Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho tài xế lái xe.
Mặc dù vậy, có thể cùng anh trở về là cậu bé đã rất thỏa mãn rồi. Trình Hy nắm lấy tay cô, đôi chân nhảy nhót nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc.
Thẩm Ý Nùng nhéo bàn tay mềm mại của cậu bé, không nhịn được nói: "Trên xe anh trai em cũng không nói nhiều, sao em vẫn vui như thế?"
"Chỉ cần nhìn thấy anh là em đã rất vui rồi." Trình Hy cong mắt nói. Cậu bé cười rộ lên, đôi mắt hạnh biến thành vầng trăng nhỏ.
Thẩm Ý Nùng lắc đầu, cô cũng không còn cách nào với đứa trẻ hâm mộ anh trai này.
Biệt thự chỉ có hai người. Cũng may Trình Hy rất ngoan, vừa về đã ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách làm bài tập. Thân hình nhỏ bé dựa vào bàn trà, mấy ngón tay mập mạp cầm bút một cách khó khăn viết chữ vào vở.
Thẩm Ý Nùng tranh thủ liếc nhìn qua, toàn bộ đều là tiếng anh.
"..."
Cô lập tức vừa ngưỡng mộ vừa thông cảm nhìn Trình Hy.
Bọn trẻ bây giờ thật là giỏi.
Thẩm Ý Nùng chuẩn bị bữa tối cho hai người họ. Cô mở cửa tủ lạnh, bên trong chất đầy những nguyên liệu nấu ăn, dễ dàng nhìn ra đã có người sắp xếp từ trước. Cô cúi người nhìn qua, thuận miệng hỏi.
"Tiểu Hy, em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được ạ." Cậu bé ngẩng đầu nói. Thẩm Ý Nùng nhìn chằm chằm tủ lạnh, suy nghĩ vài giây rồi lấy ra mì, xương sườn và rau.
"Vậy thì chúng ta ăn mì nhé."
"Vâng ạ!"
Bữa tối của hai người rất đơn giản. Trong bát có nước hầm xương sườn và mì, bên trên có vài miếng rau xanh, chân giò hun khói màu da, tôm đã bóc vỏ và nửa quả trứng gà, thanh đạm nhưng đủ dinh dưỡng.
Trình Hy bưng bát mì nhanh chóng ăn hết, đến cả nước cũng uống hết hơn nửa. Sau đó, cậu bé nằm dài ra ghế vuốt cái bụng tròn vo rồi ợ một cái.
"Chị tiện tay nấu mì đã ngon như vậy, không biết nếu nghiêm túc nấu ăn thì còn ngon như thế nào nữa!"
"Cũng tạm được thôi." Thẩm Ý Nùng đánh vỡ mộng đẹp của cậu, cười nói: "Chị nấu mì cũng tạm được, còn nếu là nấu cơm thì anh trai em nấu ngon hơn nhiều. "
"Anh trai em biết nấu cơm ạ?" Nghe vậy, Trình Hy lục đục bò lên ghế, hai mắt sáng lên nhìn cô chằm chằm. Thẩm Ý Nùng chớp chớp mắt, gật đầu.
"Anh ấy biết. Để khi nào có thời gian rảnh chị bảo anh ấy nấu cơm cho em." Cô tinh nghịch mỉm cười với cậu.
"Bây giờ em có thể nghĩ trước xem mình muốn ăn cái gì."
"Oa..." Cậu không thể tin được, lấy hai tay che mặt, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Bên này được khoe khoang nhưng nhân vật chính ở bên kia lại không hề biết gì. Khi Trình Như Ca trở về đã là nửa đêm. Thẩm Ý Nùng vẫn chưa ngủ, cô còn để đèn cho anh.
Nghe thấy tiếng động, cô thấy Trình Như Ca từ cửa bước vào, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự mệt mỏi, anh đưa tay cởi nút áo sơ mi.
"Mọi việc ổn chứ ạ?" Thẩm Ý Nùng ngồi dậy khỏi giường, quan tâm hỏi.
"Cũng tốn ít công." Trình Như Ca nói, như nhớ ra điều gì, động tác của anh dừng lại.
"Trình Hy ngủ rồi sao?"
"Không thì sao chứ." Thẩm Ý Nùng khẽ nhướng mày: "Bây giờ đã rất muộn rồi."
"Ừ." Anh gật đầu, vẻ mặt như bình thường, như thể anh chưa hỏi gì trước đó.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ý Nùng giả vờ vô tình kể chuyện hai người tối nay ăn gì, nói từ chuyện ăn mì đến chuyện cậu bé ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, đến hai câu chuyện trước kia được nói đến trước khi cô ngủ.
Trình Như Ca lặng lẽ lắng nghe cho đến khi giọng cô đột nhiên dừng lại, anh ngước lên, nghi ngờ hỏi: "Hả?"
"Thực ra anh cũng rất thích em ấy." Thẩm Ý Nùng ung dung hỏi. Trình Như Ca im lặng vài giây, cụp mắt, lông mi ở trước mắt tạo thành một mảng tối nhỏ.
"Ừ." Giây lát, anh nhỏ giọng thì thầm: "Ai có thể ghét trẻ con được chứ."
Thẩm Ý Nùng cong môi, cũng không vạch trần anh, chỉ mở miệng nói như thông báo: "Tiểu Hy nói em ấy muốn ăn sườn xào chua ngọt và tôm bóc vỏ xào măng tay do anh làm."
"Sao em ấy biết..." đang nói anh bỗng dừng lại, đổi thành: "Gần đây anh không có thời gian rảnh. "
Nói xong lại có chút không vui.
"Trong nhà không phải còn có dì giúp việc sao?"
"Món dì ấy làm sao mà giống món anh làm chứ?"
Căn phòng trở nên tối đen. Khi Trình Như Ca giơ tay tắt đèn, Thẩm Ý Nùng dường như nghe thấy tiếng hừ lạnh trên đỉnh đầu.
Hai ngày rảnh rỗi. Mọi chuyện đã kết thúc, lại đúng lúc vào thứ bảy, Trình Hy không phải đi học. Hai người ngồi ở phòng khách chơi đùa cùng Tuyết Cầu.
Trình Hy rất thích mèo, thường ôm vào ngực thích thú không muốn buông tay. Tối qua cậu bé còn lén ôm mèo về giường muốn ngủ chung với nó nhưng bị Thẩm Ý Nùng phát hiện. Cô không màng đến cậu bé đau khổ cầu xin, ôm Tuyết Cầu đi, thả vào ổ của nó.
Cậu bé buồn bã đạp giường hỏi: "Chị ơi, làm sao mà chị phát hiện ra thế ạ?"
Thẩm Ý Nùng dở khóc dở cười.
Thật sự là quá rõ ràng. Đứa trẻ nằm trong chăn khuôn mặt ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại chúc cô ngủ ngon thế nhưng bên cạnh lại phồng to một đống, thỉnh thoảng còn động đậy hai ba cái. Thẩm Ý Nùng hỏi cậu bé thứ gì vậy, cậu còn giả ngốc, kéo dài giọng nói mềm mại.
"Làm gì có gì đâu ạ."
Quả thật là đang bịt tai trộm chuông.
Hiện giờ, bạn nhỏ tay thì vuốt mèo, miệng thì huyên thuyên không dừng, khuôn mặt đầy tập trung, một bộ dáng yêu thích không nỡ rời, giống như ai cũng không thể cướp Tuyết Cầu đang nằm trong ngực cậu bé.
Thời tiết nóng nực, Thẩm Ý Nùng nấu chè đậu xanh. Cô đang muốn khuyên cậu bé đặt mèo xuống một lát để ăn ít đã thì cửa bị đẩy ra, Trình Như Ca đã về.
Lúc này vẫn còn rất yêu thích nhưng bây giờ cậu bé đã đặt con mèo sang một bên, nhảy khỏi sô pha rồi chạy đi.
"Anh, anh về rồi!"
Thẩm Ý Nùng nhìn cậu bé trong nháy mắt ào đến ôm đùi Trình Như Ca không buông, lắc đầu, nhìn vào mắt Tuyết Cầu vừa bị bỏ rơi. Từ hai quả cầu pha lê xanh lam ấy cô đường như nhìn ra được sự bất đắc dĩ giống mình.
"Đây là cái gì vậy?" Trình Như Ca cởi bỏ cà vạt, tùy ý để Trình Hi theo đuôi đi bên cạnh, bước tới liếc nhìn cái bát trong tay Thẩm Ý Nùng và hỏi.
"Chè đậu xanh, anh có muốn ăn không?"
"Cho anh một bát." Trình Như Ca vừa nói xong, Thẩm Ý Nùng chưa kịp trả lời thì đã nghe Trình Hy ở bên cạnh vội vàng kêu lên.
"Em cũng muốn, em cũng muốn. Chị mang cho em một bát nữa ạ!"
"..."
Hai người quy củ ngồi vào bàn, động tác bưng bát không khác biệt lắm. Ăn xong chè đậu xanh, Thẩm Ý Nùng đang định hỏi anh sao hôm nay lại về sớm vậy thì thấy Trình Như Ca lau miệng, vẻ mặt bình tĩnh.
"Hôm nay anh nấu cơm." Nói xong, anh còn giấu đầu lòi đuôi mà nói thêm một câu
"Đúng lúc về sớm."
"..." Thẩm Ý Nùng chưa kịp nói gì, Trình Hi đã vui mừng khôn xiết giơ đôi tay nhỏ nhắn lên hoan hô.
"Ôi! Em được ăn cơm anh trai nấu!Vui quá!"
"..."
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ, Trình Hy ở bên ngoài tiếp tục chơi đùa với Tuyết Cầu. Thẩm Ý Nùng nhìn Trình Như Ca lấy sườn và tôm đã bóc vỏ từ trong tủ lạnh ra, xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Trong lòng cô bỗng hơi chua chua.
"Anh đối xử với trẻ con cũng khá tốt ha."
"Hả?"Trình Như Ca chuyên tâm xử lý nguyên liệu, dường như phản ứng chậm mất hai giây, không ngẩng đầu lên đáp.
"Về sau anh sẽ đối xử với con của chúng ta càng tốt hơn."
"!"
Trong khí lạnh của điều hòa, mặt Thẩm Ý Nùng nháy mắt đỏ bừng, nóng rực. Những hình ảnh linh tinh lộn xộn chỉ tồn tại trong đầu giây lát rồi bị vứt hết đi, hồi lâu mà cô không đáp, cơ bản là nói không nên lời.
Thấy cô im lặng, Trình Như Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, suy nghĩ một lát: "Em đang xấu hổ à?"
"..." Không phải xấu hổ mà là tức giận.
Cô thẹn quá hóa giận, mặt không có biểu cảm gì, nhìn anh chằm chằm.
"Ai muốn sinh con cho anh chứ!" Nói xong lại thấy có vẻ chưa đủ độ tức giận, cô hung dữ bỏ lại một câu.
"Tưởng bở!"
Trình Như Ca: "..."
Bao nhiêu năm mới được nếm thử món ăn do chính tay anh trai nấu, Trình Hi vừa ăn vừa cười híp mắt. Ngón tay mũm mĩm cố gắng cầm đũa gắp thức ăn, gương mắt với hai má phúng phính động đậy trông như một chú hamster nhỏ.
Cậu bé ăn tận ba bát cơm, mỗi lần thức ăn trong bát đều chất thành một núi nhỏ. Cuối cùng Thẩm Ý Nùng phải ngăn lại thì cậu bé mới miễn cưỡng không ăn nữa, nhưng vẫn không quên ngưỡng mộ mà nịnh nọt Trình Như Ca.
"Anh ơi! Những món anh làm rất ngon! Chị Tiểu Ý nói không sai, anh giỏi quá!"
"Lần đầu tiên em ăn một món sườn xào chua ngọt ngon như vậy, nó ngon hơn tất cả các món sườn em đã từng ăn. Đây là món ăn ngon nhất mà ăn từng ăn trong đời!"
"Kiếp này của em mới có 6 năm." Trình Như Ca nhẹ nhàng nói. Trình Hi không cam lòng nói.
"Nhưng em đã có những suy nghĩ và tư duy của riêng mình! Em không phải đứa trẻ hai, ba tuổi không biết gì nữa!"
"Đúng vậy, em là đứa trẻ 6 tuổi." Trình Như Ca đứng dậy dọn dẹp bát đũa, giọng điệu nhàn nhạt. Trình Hi tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau mới nhụt chí sụp cả vai, cúi đầu lẩm bẩm.
"Bỏ đi." Cậu bé dùng giọng điệu trưởng thành.
"Đừng tức giận với người lớn, họ luôn tự cho rằng họ đúng."
"Không tồi, lại còn dùng thành ngữ." Trình Như Ca khen ngợi một cách hời hợt. Trình Hi lại càng tức giận.
Bầu không khí này cũng không kéo dài được lâu. Vốn dĩ hôm nay là một buổi tối bình thường và vui vẻ thế nhưng khi Thẩm Ý Nùng rửa hoa quả định mang ra cho cậu bé ăn và ngồi nói chuyện phiếm với Trình Như Ca thì bên ngoài có tiếng ồn ào.
Tài xế lái xe đến trước cửa chờ đón cậu bé về nhà. Trình Hi khóc thảm thiết, tiếng gào thất thanh rung chuyển khiến người nghe đau lòng rơi nước mắt.
Cậu bé chỉ tay tay về phía Trình Như Ca ngồi gần đó, tủi thân lên án, cực kỳ khổ sở.
"Hóa ra anh muốn đưa em về nên mới nấu cơm cho em!"
"Em còn tưởng anh đặc biệt nấu cho em!"
"Anh là kẻ lừa đảo... Huhu... huhu."
"Anh lừa em điều gì chứ?" Trình Như Ca chau mày.
"Anh lừa dối tình cảm của em!" Trình Hy vẫn thút thít và ợ.
"Em còn tưởng... Em còn tưởng anh đột nhiên đối xử tốt với em... huhu... Kết quả... kết quả vẫn như vậy."
"Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo! Đồ xấu xa!"
Cậu bé tức giận đến đỏ mặt, nước mắt lem đầy mặt nhưng không biết trút đi đâu chỉ có thể đứng tại chỗ dậm chân. Thẩm Ý Nùng nhìn dáng vẻ cậu bé thì đau lòng muốn chết, cô bế cậu bé lên đi đến đánh Trình Như Ca.
"Đúng vậy, anh trai em đúng là kẻ xấu xa. Chúng ta sẽ đánh anh ấy một trận được không?" Cô đưa tay ra đập mạnh vào bả vai và cánh tay của Trình Như Ca, vì có lòng riêng nên cô không hề nương tay chút nào. Anh bị cô đánh liên tục lùi về phía sau, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Trình Hy làm theo Thẩm Ý Nùng đấm mấy cái, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt, trên mặt hung hăng. Thế nhưng mới đánh được vài cái, nhìn thấy Trình Như Ca vẻ mặt đau đớn xoa xoa bả vai, cậu bé đã do dự mà ngừng tay.
"Bỏ đi, bỏ đi..." Bé nói, "Tha cho anh ấy."
"Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho anh ấy."
Nói xong, cậu bé lại tiếp tục hu hu khóc thảm thiết.
Vì bản thân đã mềm lòng, càng vì sắp đến lúc phải chia tay.
Trong những giọt nước mắt mờ mịt, Trình Hy sụt sịt cái mũi thở dài, cảm thấy mình là một người lớn thật sự quá khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT