Điện quang rọi sáng thiên địa một khắc trong nháy mắt yên lặng như tờ.
Theo sát, va chạm dữ dội giữa không trung gây ra một tiếng nổ lớn, tiếng gầm trùng điệp như thủy triều, mây đen xa xa truyền ra tiếng sấm, đinh tai nhức óc!
Tiếng cuồng phong gào rít giận dữ dần tắt, tiếng kêu sợ hãi của đám đông cũng bị nhấn chìm, trên mặt đất hơn nửa sinh vật cơ hồ bị choáng ngất đi, không khí hỗn loạn, lốc xoáy gào thét, thiết bị điện tử trên đảo Tia vào lúc này biến thành đồng nát sắt vụn.
Đèn đường sặc sỡ và cảnh đêm cùng rơi vào tuyệt vọng, đèn tắt ngúm, ánh sáng trên đảo phút chốc bị rút hết đi, rơi vào làm người bóng tối khủng hoảng, giống như biển rộng quỷ quyệt không có đá ngầm.
Lôi đình sáng trắng lao như trường thương đâm thủng màn đêm, liên kết cùng điện quang chui ra từ trong mây.
Mây đen như xoáy nước rốt cục không chịu nổi, bầu trời bị chọc thủng ra một cái hang lớn tăm tối, mưa rào trút xuống từ trong hang, vô tình tàn khốc như muốn cọ rửa hòn đảo này, cùng mọi thứ trên đảo.
Ngôn Diệc Quân trầm mặc đứng lặng trên lôi vân xám nhạt, bất động ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mặc cho những trận gió như lưỡi dao lăng trì quất qua, như nửa điểm cũng không phát hiện ra đau đớn.
Hạt mưa lớn vừa rơi xuống, bị một tấm bình phong vô hình văng ra, không có một giọt có thể xối ướt y dù chỉ là một sợi tóc.
Long tộc chiến đấu, là trận chiến của sức mạnh thuần túy nhất, đầy huyết tinh tàn nhẫn, y không có cách nào nhúng tay, cũng không có quyền nhúng tay.
Huống chi, không có ai so với y tin chắc hơn, Đoạn Hồi Xuyên có thể đạt được thắng lợi cuối cùng —— dù cho trước mắt hắn vẫn phải trú trong thể xác loài người.
“Grào —— gừ ——” sau vắng lặng ngắn ngủi, bầu trời đêm chợt bắn ra một tiếng rồng gầm phẫn nộ, Hắc Long điên cuồng vẫy đuôi lăn lộn trong tầng mây điện quang lóng lánh.
Hình như có người bị trọng thương, máu rồng đỏ sẫm như mưa rơi ra, huyết châu trong nháy mắt bị mưa rào nuốt chửng, nhiệt độ cao làm nước mưa bị khí hoá thành sương trắng phù phiếm, bị gió thổi bay quanh.
Là máu của ai?
Ngôn Diệc Quân không tự chủ được siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay tạo ra vết hồng cũng không hề có cảm giác.
Y ngửa đầu nhìn tầng mây nơi xa xôi, ánh mắt chăm chú đuổi theo bóng người nhỏ bé, trông theo mòn con mắt, nhưng không có bất kì cách nào nhìn rõ ràng hơn một chút, dù vậy, cũng không nỡ dời tầm mắt đi một giây.
Dưới chân y, trận chiến của vu tộc đã phân ra được thắng bại, sự thực lại một lần nữa chứng minh, ngân tiên của Chấp Tiên Nhân đối phó với vu tộc phổ thông không có gì bất lợi.
Gã cẩn thận nâng kim cương vương miện vẫn như cũ hoàn hảo không chút tổn hại đi đến phía sau Ngôn Diệc Quân, cách y khoảng cách nửa bước thẳng đứng lại, cúi đầu thấp giọng nói: “Vu Tôn đại nhân, một viên Chúc Đảo Thạch cuối cùng đã ở trong tay chúng ta, chỉ cần ngài từ chỗ Đoạn tiên sinh đạt được long giới, chúng ta là có thể phục mệnh đại tế ty.”
Ngôn Diệc Quân hơi biến sắc mặt, y xoay người, tiếp nhận vượng miện trong tay đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve kim cương hình thoi màu tím nhạt, bốn viên đá hợp tài, số mệnh, nhân duyên, và một viên Chúc Đảo Thạch cuối cùng —— đá phục sinh.
Cho dù trong đêm mưa chật vật, cũng không có cách nào che giấu ánh sáng hoa mỹ của nó, cái đẹp mê hoặc của nó ngay cả vật nguy hiểm nhất trên thế giới cũng không sánh kịp, không người có thể chống cự, không người có thể thờ ơ.
Từng có vô số kẻ vì nó tiến tới, cuối cùng đều hóa thành bạch cốt âm u, nằm dưới chân người thắng trên vương tọa.
Trận chiến trong tầng mây đã chuyển sang gay cấn tột độ.
Lôi điện cự kiếm như lao tù vững vàng đóng trên thân trên vuốt Hắc Long, vết thương trên người nó sâu thấy tận xương, vảy rồng tàn tạ, dáng vẻ vô cùng chật vật!
Dưới sự công kích không ngừng của Đoạn Hồi Xuyên, Dực thẹn quá hóa giận, gào thét khuấy động lên vạn trượng hải triều, nó không có cách nào khoan dung cho chính mình cư nhiên để một kẻ làm thủ hạ cho loài người đánh bị thương nặng, cho dù đối phương từng là nhị Thái tử cao cao tại thượng.
Hắc Long Dực điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi đau đớn này, nhưng càng giãy dụa, thương thế càng nặng.
Lôi liên khổng lồ ở trong cơ thể nó mãnh liệt nổ tung, Dực vô lực chịu đựng, tiếng gào sắc bén càng ngày càng suy yếu, cuối cùng một tia ý chí gắng gượng tan vỡ tán loạn, thân rồng khổng lồ từ giữa bầu trời tầng tầng rơi xuống biển, tạo lên một cơn sóng thần, đánh bốn phía quần đảo!
Mồ hôi pha vào máu tươi dọc theo trán lướt xuống, sợi tóc ướt đẫm dính trên gương mặt, bị gió lớn thổi loạn, Đoạn Hồi Xuyên chống đầu gối ngồi trên lôi vân sắp tan vỡ, nhìn xuống biển rộng sâu thẳm như nấm mồ.
Nước biển đen kịt rốt cục nuốt sống thần thú dữ tợn, như kéo một sợi giây to vào đáy nước.
So với thảm trạng của Hắc Long, Đoạn Hồi Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, ống tay áo bên trái bị phá tan thành từng mảnh, cánh tay, eo có mấy vết cắt dầy máu, huyết châu tràn trề thẩm thấu ra, nhiễm áo sơ mi đỏ sẫm một mảnh.
“Hồi Xuyên!” Chớp mắt thấy hắn, cái tên nghẹn tại đầu lưỡi không nhịn được nữa bật thốt lên. Ngôn Diệc Quân ánh mắt ngưng ở trên người hắn, vết máu như hoa nở đầy chân mày hắn, vẽ ra giữa hai lông mày mấy đường âm trầm cùng tức giận.
Lôi vân chở Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi hạ xuống trước mặt Ngôn Diệc Quân, người sau thậm chí không kịp đợi nó dừng hẳn, đã nhào về phía trước ôm chầm lấy thân ảnh kia, giống như rất nhiều năm về trước, y cũng từng dùng hết toàn lực muốn chạm đến đầu ngón tay đang rơi kia.
Đoạn Hồi Xuyên bị đập hơi nghiêng một chút, mới miễn cưỡng đứng vững, hắn sờ sờ hai gò má đầy sầu lo của Ngôn Diệc Quân, suy nhược kéo ra một vệt mỉm cười: “Yên tâm đi, nam nhân của anh còn chưa chết đâu, chỉ chút hoạt động nhỏ này, chưa đủ làm ấm người.”
Ngôn Diệc Quân chỉ lắc đầu, mím chặt môi không nói một lời, chỉ có nhiệt độ trong lòng mới có thể làm cho y cảm thấy an tâm.
Y chậm rãi đưa tay ra, chạm vào vết thương dữ tợn đầy máu trên cổ đối phương, đầu ngón tay mang theo run rẩy.
Đoạn Hồi Xuyên hút khí lạnh, nhẹ nhàng kêu tê một tiếng, sau đó kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chỉ thấy chỗ ngón tay Ngôn Diệc Quân xoa xoa qua, u quang màu xanh biếc bao trùm, lượn lờ quanh miệng vết thương, như đồng thoại trong thế giới tinh linh.
Vu lực ôn hòa dâng trào, mang theo sức sống phồn thịnh, cấp tốc rót vào da thịt, rất nhanh chữa trị vết thương toàn thân hắn, dù cho một vệt máu ứ đọng cũng không chịu buông tha.
Vết thương da tróc thịt bong lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, thong thả khép lại, nội thương hành hạ trong thân thể của hắn đồng thời được sức mạnh nhu hòa gột rửa chỉnh trang, giống như được tắm rửa trong ôn tuyền thư thái.
Đoạn Hồi Xuyên trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú Ngôn Diệc Quân chữa thương, không nói gì nửa ngày, mới căm giận nghẹn ra một câu: “Ra là anh dựa vào phép thuật gian lận mới lên chức viện trưởng bệnh viện!”
“Chiến lợi phẩm của em.” Đối với oán giận của hắn, Ngôn Diệc Quân như không có chuyện gì xảy ra mà khẽ mỉm cười, đưa lên viên kim cương lộng lẫy loá mắt, kẻ cầm đầu gây nên tinh phong huyết vũ đêm nay, vẫn như cũ vô tri vô giác tản ra vầng sáng đặc biệt.
Chấp Tiên Nhân ở phía sau y, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng chủ nhân, đôi môi giật giật, muốn nói lại thôi, nhưng gã cuối cùng không hề nói gì, trầm mặc cúi đầu, như một thanh kiếm, thu hết phong mang vào trong vỏ.
Đoạn Hồi Xuyên cảm khái tiếp nhận vương miện lành lạnh, đàn muốn lấy đỉnh vương miện xuống.
Ngôn Diệc Quân yên lặng nhìn động tác của hắn, do dự mãi, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực anh là —— ”
Ba chữ “Vu tộc nhân” trong kẽ răng vẫn còn chưa kịp xuất khẩu, đột nhiên, dị biến ngoài khơi nảy sinh!
Trong biển sâu một vòng xoáy màu xanh lam dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện dưới chân hai người, chỉ trong chớp mắt, đầu rồng to lớn vọt ra khỏi mặt nước, cái miệng lớn như chậu máu há ra, ý đồ muốn hút sạch bốn phía vào trong cái miệng như cái động đen ngòm!
Đoạn Hồi Xuyên kéo Ngôn Diệc Quân cấp tốc xê dịch lên trên, vất vả né tránh đòn phản công của Hắc Long sắp chết, không ngờ thân thể bỗng bất động, mắt cá chân như bị cái gì quấn lấy, trong nháy mắt quấn đến toàn thân, một lực lớn đến mức không có cách nào phản kháng kéo tới, lôi cả người hắn xuống nước!
“Hồi Xuyên!” Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên xoay người lại, thần sắc trên mặt dưới ánh chớp chiếu lên kinh tâm động phách, y cực lực đưa tay ra, điên cuồng đuổi thân ảnh đang rơi kia.
Dây ánh sáng màu vàng nhạt lưu chuyển vững vàng trói buộc cơ thể Đoạn Hồi Xuyên, nó ngọ nguậy như có sinh mệnh——
Đó chính là long gân được rút ra từ chín con rồng mang tội sau đó đem đi luyện chế mà thành, vừa cứng vừa nặng, chuyên dùng để trói Long tộc có tội, cho đến hôm nay, không có bất kỳ một con rồng có thể tránh thoát khỏi trói buộc của nó.
Long gân kiềm chế cực nhanh, trói Đoạn Hồi Xuyên không thể động đậy chút nào, khắp toàn thân không nhấc lên được một chút sức lực, như một cái lồng sắt cứng, rơi thẳng xuống đáy biển.
Ngôn Diệc Quân trơ mắt nhìn thân ảnh của đối phương cùng đầu ngón tay căng thẳng của mình trượt qua, trong nháy mắt bị biển rộng hắc ám nuốt chửng, lại như lễ thành niên khiến lòng người nát tan nhiều năm về trước, mắt thấy hắn rơi xuống luân hồi tế đàn, mà chính mình, không thể ra sức.
Cuồng phong gào khóc vắt ngang giữa bọn họ, như một cái khe vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua, như là vận mệnh đang cười chế giễu.
Y cơ hồ muốn theo Đoạn Hồi Xuyên cùng đâm vào biển rộng quỷ quyệt, Hắc Long lúc này đột nhiên nhảy lên từ đáy biển, đuôi rồng khổng lồ dắt theo gió gào thét đánh tới, Ngôn Diệc Quân đành phải thác thân tránh né đòn đánh này.
Hắc Long thô khàn thở hổn hển, bị suy nhược vẫn kiên cường chống đỡ một hơi cuối cùng, cao giọng cười lạnh: “Từ bỏ đi, không một con rồng nào có thể tránh thoát được cầm cố của Cửu Thiên Phược Long tác, ta vốn không muốn dùng món bảo vật này… Nhưng Trưởng điện hạ tất nhiên sẽ biết chuyện ở đây, ngài sắp tới rồi, ngươi bó tay chịu trói đi thôi, có thể trưởng điện hạ sẽ cho ngươi được toàn thây!”
Đáp lại nó, là ngọn lửa màu đen cháy rực phía chân trời!
Thế lửa cháy nhanh, lan tràn trên mặt biển vô biên vô hạn, như sắp hòa cùng bóng đêm làm một thể!
Một thân ảnh thon dài từ trong ngọn lửa chậm rãi đi ra, tóc đen sau lưng y mọc dài dần, bị gió thổi tung bay ngổn ngang, như quỷ mị đi ra từ địa ngục nghiệp hỏa.
“Giao Hồi Xuyên ra đây, ta có thể cân nhắc lưu lại toàn thây cho ngươi.” Giọng nam nhân bình tĩnh kỳ ảo như sương, như lệ khí ngột ngạt ngập trời.
“Làm càn!” Hắc Long giận tím mặt, giãy dụa thân thể trọng thương đến tàn phế muốn bay lên trời, nhưng nó chung quy đã là nỏ hết đà, bị hắc viêm không chút lưu tình thiêu đốt, cả linh hồn đều đau khổ lớn tiếng kêu gào!
“Trưởng điện hạ! Cứu ta!”
Máu trong vết thương dâng lên cơ hồ muốn nhuộm đỏ biển khơi, mơ hồ một vệt ánh sáng nhạt trên mặt biển phẳng lặng nhanh chóng phát tán, bành trướng, cuối cùng ngưng tụ thành một cánh cửa màu bạc, một bộ bạch y ngân phát từ bên trong chậm rãi đi ra.
Sóng dữ mãnh liệt bao vây quanh người gã, chúng thuần phục như thần tử yết kiến quân vương.
Người kia đạp chân trần trên mặt biển, như một mảnh lông chim nhẹ tênh, đạp lên gợn sóng dập dờn từng bước một đi tới, như giẫm trên đất bằng, vạt áo dài kéo trên mặt nước như gương, nửa điểm cũng chưa từng dính ẩm ướt, tóc bạc vắt trên vai, bị gió đêm thổi bay lất phất.
Di thế độc lập, phiêu nhiên dục tiên.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Mấy con thạch sùng đánh nhau bị thương, chúng ta không bằng đem nó…
Đoạn: Mau cứu trẻ nhỏ!!! (điên cuồng cầu sinh. jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT