“Hì hì, xem ta đây.” Ôn Bích liền ngồi xếp bằng, một tay chạm vào đầu của ác quỷ, miệng lầm rầm niệm chú ngữ. Chỉ trong chốc lát, hàng vạn điểm sáng li ti đã tụ tập lại, hình thành văn tự bay múa. Cuối cùng tổ hợp thành mấy chữ “Song Diện Bách Biến”.
“Mấy chữ này ý nghĩa gì?” Mọi người hiều kỳ hỏi.
“Đây là lai lịch của ác quỷ, tu vi ta quá yếu nên chỉ có thể tra xét đến mức này thôi.” Ôn Bích quẹt mồ hôi trán, mỉm cười trả lời.
“Thật lợi hại, muội có thể tra xét bất cứ thứ gì à?” Thạch Bàn phấn khởi hỏi.
“Lý thuyết là vậy, nhưng tu vi của muội phải đủ cao mới được.” Ôn Bích trả lời Thạch Bàn xong, nhìn Hận Kỳ Thiên tiếp tục nói.
“Kỳ Thiên, không moi được gì từ nó đâu.”
“Vì sao vậy?” Hận Kỳ Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Để ta thuật lại lai lịch của nó để mọi người hiểu rõ hơn.” Ôn Bích ôn tồn giải thích.
Song Diện Bách Biến quỷ vô cùng hiếm thấy, số lượng của chúng rất ít. Tương truyền thì vào thời thượng cổ, Song Diện Bách Biến tộc vô cùng lớn mạnh, hùng bá cả một vùng. Nhưng không rõ vì lí do gì mà trong một đêm bị người tàn sát sạch sẽ, chỉ có một số may mắn thoát khỏi.
Khi mới ra đời, Song Diện Bách Biến quỷ cũng như mọi loài khác, chỉ khi trưởng thành thì từ thân thể của chúng sẽ tự sản sinh ra một cơ thể khác. Khác với phân thân, thân thể mới này không có tư duy, hay cảm xúc, nó giống như một lớp vỏ bọc mới hơn.
Nhưng nhờ vậy mới có hai chữ “Song Diện”, con quỷ có thể chuyển đổi qua lại giữa hai thân thể, điều này đồng nghĩa bẩm sinh thì nó đã có hai mạng sống. Nhược điểm duy nhất là chỉ có một thân thể hoạt động tại một thời điểm, còn thân thể kia sẽ lâm vào ngủ say.
Với khả năng biến hóa hình dạng, cùng với khả năng bắt chước điệu bộ, cử chỉ một cách hoàn hảo. Song Diện Bách Biến quỷ luôn là ứng cử viên sáng giá để trở thành gián điệp. Nhóm người Dã Y biết nhau chưa lâu, cũng không hiểu rõ năng lực, cùng thói quen của mỗi người, điều này khiến cho Ngô Hải bị giả mạo một cách suôn sẻ.
“Hừ, như vậy tóm lấy hắn cũng vô dụng rồi.”
“Hì hì, không vô dụng đâu. Ít ra chúng ta cũng phát hiện ra nó là giả, ta đã có cách để tìm ra Ngô Hải.”
“À mà sao đệ phát hiện được hắn là giả mạo vậy Dã Y?” Ôn Bích tò mò hỏi Dã Y.
Dã Y thoáng trầm ngâm một chút, nhưng cũng mở miệng trả lời.
“Đệ có thể cảm nhận được sát ý của người khác.”
“Bọn ta cũng có thể cảm giác được mà?” Thạch Bàn ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ cần một tia sát khí nhỏ, đệ cũng có thể cảm thấy được, và phân biệt được sự khác nhau của mỗi người.”
“Sát ý của Ngô Hải đại ca rất nhẹ, hầu như không lộ ra. Nhưng Song Diện quỷ thì khác, đệ có thể thấy rõ mồn một.” Dã Y giải thích, nhưng vẫn che dấu năng lực thật của mình.
“Nhưng tỉ nói có cách tìm ra Ngô Hải đại ca à? Làm như thế nào?”
***
Cốt Nha là tên của ác quỷ, nó tỉnh lại mà cảm giác đầu đau như búa bổ, sau cú đánh của Dã Y thì nó đã bị bất tỉnh. Bây giờ bị cơn đau làm cho tỉnh lại, nhưng nó vẫn chưa dám cử động, chỉ khe khẽ mở mắt để quan sát tình hình.
Từ khi Ngô Hải vào thôn, đã bị “đại nhân” phát hiện và cho người bao vây bắt sống. “Đại nhân” muốn nó giả dạng trà trộn, hướng dẫn nhóm người của Dã Y truy tìm “nó”. Nhưng “nó” rất khủng bố, không thua kém gì đại nhân, nên Song Diện rất lo ngại cho tính mạng của mình.
“Dã Y, đệ bình tĩnh lại đi.” Tiếng hét của Thạch Bàn khiến cắt đứt dòng suy nghĩ của Cốt Nha.
Dã Y như một con trâu điên lao vào Thạch Bàn, sức mạnh kinh khủng cày nát mặt đất, tiếng của nắm đấm va chạm với tường đất đinh tai nhức óc. Hận Kỳ Thiên cùng với Ôn Bích cũng không lạc hậu, vây công Dã Y, đại chiêu phát ra ầm ầm. Bốn người đánh nhau quên trời quên đất.
“Tên nhóc này tuy điên cuồng, nhưng thực lực thật kinh khủng.” Nhìn Dã Y, Cốt Nha cảm thán.
“Nhưng bọn chúng đánh nhau sẽ là cơ hội của ta.” Hắn âm thầm tụ lực, tìm cách chạy trốn.
“A a a a, các ngươi chết đi.” Dã Y hét lớn, nhón chân xoay tròn tại chỗ như bông vụ. Vô số quyền kình hình nắm đấm bắn ra bốn phương tám hướng, phá tan vòng vây. Ba người Hận Kỳ Thiên bị hất văng ra, cũng nhân cơ hội phân ba hướng bỏ chạy.
“Cơ hội đây rồi.” Cốt Nha nhân cơ hội, bật dậy như lò xo, dùng hết tốc lực chạy trốn.
Nhưng vận may của hắn thật sự là không tốt, Dã Y không đuổi theo ai, lại đuổi theo hắn.
“Đứng lại cho ta…” Như một kẻ điên, Dã Y bám sát hắn, công kích ầm ầm như mưa bão.
“Chết tiệt, sao hắn cứ đuổi theo ta.” Thân bị trọng thương, Cốt Nha phải dùng toàn lực để chạy đi, thỉnh thoảng còn phải né tránh công kích của Dã Y. Có lẽ vì vậy nên hắn không để ý mình đang bị đuổi chạy thành vòng tròn.
“Khốn kiếp, sao ngươi lại đến đây.” Cốt Nha chạy một hồi thì đụng mặt Thạch Bàn.
“Mau cút.” Thạch Bàn ném về phía Cốt Nha một tảng đá khổng lồ, khiến hắn phải nghiêng người né tránh. Nhưng điều đó khiến hắn phải chậm lại, và kết quả là ăn một đòn cực mạnh của Dã Y vào lưng, Cốt Nha cắn răng nén đau mượn lực cú đánh, lần nữa vọt đi.
Một trốn một đuổi, khi cả hai đến gần một bờ hồ, Cốt Nha liền lao xuống nước, hi vọng khiến cho Dã Y chùn bước. Và dường như điều này đã mang lại hiệu quả, Dã Y đã có chút chần chờ, không lao vào đáy nước. Nhưng chưa kịp thở phào, thì Cốt Nha lại cảm thấy mình đang bị thứ gì đó quấn chặn lấy, rồi lôi lên mặt nước.
“Chỗ này là của ta…” Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là Hận Kỳ Thiên đang ẩn thân gần đó.
“Ta…ta…” Cốt Nha thật sự muốn khóc, hai con thủy long quấn chặt lấy hắn, bay vọt khỏi mặt nước.
“CHẾT ĐI” Dã Y như đã đoán trước, bật cao tung một đấm vào đầu Cốt Nha.
“Táng Thế Điệp Lãng”
Kết quả không cần phải nói, đầu của Cốt Nha bị thổi bay đi như là cát bụi trong cơn bão. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, Dã Y vẫn như kẻ điên, liên tục ra đòn, đánh cho thân thể của Cốt Nha thành thịt vụn mới thôi.
“Táng Thế Cuồng Phong”
Cơn lốc như vòi rồng, tạo ra cả một khu vực khô cạn dưới đáy hồ, lộ ra thân ảnh của Hận Kỳ Thiên. Phát hiện kẻ địch, Dã Y như chim cắt từ trên bầu trời lao xuống, tung sát chiêu quyết giết chết địch thủ. Khi nước hồ ở nơi khác dồn về lấp đầy khu vực khô cạn, thì sự va chạm của hai người cũng đã nổ ra.
“Dã Y, mau bình tĩnh lại, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.” Hận Kỳ Thiên gằn giọng cảnh cáo. Nhưng Dã Y vẫn không quan tâm, khiến cho trận chiến dưới đáy nước nổ ra kịch liệt, những tiếng nổ ầm ầm tạo ra những cột nước khổng lồ, mang theo vô số xác chết của các sinh vật trong lòng hồ.
Có lẽ không ai để ý, trên bầu trời có một đốm sáng mờ mờ đang trôi nổi.
“Làm ta tổn thất một mạng, thù này ta nhất định báo.” Đốm sáng bay vụt vào rừng sâu.
Gần đó, trong một bụi cây, một cái đầu nhỏ ló ra, không phải Ôn Bích thì còn ai.
“Được rồi mọi người, không cần diễn nữa.” Ôn Bích vỗ tay kêu gọi.
Trận chiến dưới đáy hồ liền dừng lại, Hận Kỳ Thiên ngoi lên mặt nước, theo sau là Dã Y với thần trí hoàn toàn tỉnh táo, Thạch Bàn cũng xuất hiện sau đó ít phút.
“Thế nào Ôn Bích, có thể theo dấu nó không?” Hận Kỳ Thiên sốt ruột hỏi.
“Xem đi.” Trên tay cô nàng cầm một sợi dây cực mảnh. Sợi dây như có sự sống, chớp sáng nhè nhẹ, phải vô cùng chú ý mới thấy được. Nhẹ nhàng tung sợi dây lên không trung, nó liền hóa thành một con chim sẻ nhỏ, cực kỳ linh tính đậu trên tay Ôn Bích.
“Chim nhỏ, mau giúp ta.”
Chim nhỏ vỗ cánh bay một vòng trên không trung, sau đó hướng về phía rừng sâu bay đi, đúng với hướng mà đốm sáng vừa đi qua trước đó.
“Mau mau theo nó.”
Bốn người liền tăng tốc, đuổi theo chim nhỏ.
***
Đốm sáng bay càng lúc càng xa, cho tới khi đến một khu vực toàn là đại thụ chọc trời cùng với dây leo chằng chịt. Bay tới cây đại thụ to nhất, đốm sáng len lỏi qua hàng rễ cây rậm rạp, tiến vào một đường hầm bí mật.
Dọc đường hầm có vô số xương trắng nằm rải rác, bao gồm xương người lẫn xương thú vật. Đốm sáng bay đến điểm cuối thì xuất hiện một cánh cửa đá, có thủ vệ canh giữ chặt chẽ.
“Mau mở cửa cho ta.” Đốm sáng phát ra âm thanh tức giận.
“Là Cốt Nha đại nhân.” Một tên thủ vệ nhận ra hắn, không dám chậm trễ vội vàng mở cửa.
Cốt Nha bay vọt qua cửa đá, tiếp tục vọt qua một hành lang dài. Cuối cùng bay vào một gian phòng bằng đá, nhập vào thân thể của một thanh niên đang ngồi xếp bằng, với đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
“Khốn kiếp, khốn kiếp. Ta sẽ báo thù.”
Cốt Nha sau khi quay lại với bản thể, đã vô cùng tức giận đập phá mọi thứ trước mặt hắn. Sau một hồi phát tiết, hắn đã bình tĩnh lại, bắt đầu ngồi suy nghĩ làm sao trả lời “đại nhân”. Cốt Nha không hề hay biết, bên ngoài có một con chim sẻ mang theo bốn người đang dần dần tiếp cận đại thụ chọc trời.
Nhìn chim sẽ líu ríu bay qua bay lại trước cây đại thụ, Ôn Bích mỉm cười và nói.
“Chúng ta đã theo kịp, hắn ở đâu đó dưới bộ rễ cây đồ sộ này.”
Nhìn bộ rễ cây vĩ đại, cả bọn cảm giác đau đầu. Không biết có nên tiến vào hay không, dù sao đây cũng là động quỷ.
***
Ôn Bích cuối cùng cũng chứng tỏ được khả năng của mình. Cả bọn đã tìm ra manh mối vô cùng quan trọng, nhưng liệu nó có mang đến chân tướng của nhiệm vụ lần này không? Vì “đại nhân” này là ai? Ngô Hải đang ở đâu? Theo dõi hồi sau sẽ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT