Khương Tuệ sửng sốt, tay cô bị nắm lấy, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay anh.
Anh lặp lại: "Tôi yêu em."
Một lần lại một lần.
Thẹn thùng và chút vui vẻ nhàn nhạt bắt đầu lan ra trong đầu Khương Tuệ, ánh mắt cũng lộ ra ánh sáng.
Ánh mắt cô tựa như sương mai trong suốt, nghi hoặc lại vui vẻ một cách khó hiểu.
Khương Tuệ trúc trắc kêu: "Trì Yếm tiên sinh?"
Trì Yếm nhìn cô chăm chú: "Ừm."
Cô chần chừ nói với anh: "Xin lỗi, tôi không nhớ chuyện chúng ta kết hôn."
Cảm xúc của anh nhàn nhạt, thâm trầm như bầu trời đêm.
"Không sao." Ngữ điệu của anh trầm ổn, "Tuệ Tuệ, yêu không phải ký ức, là một loại cảm giác."
Trì Yếm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh khai sáng cho người ta.
Cô mờ mịt nhìn anh, hồi lâu sau mới trả lời: "... Ồ, đúng, đúng vậy." Bỏ đi, người dưới một mái hiên, anh nói cái gì tôi đều đồng ý trước.
Trì Yếm trầm mặc.
Anh biết mình không am hiểu chuyện này, thậm chí dỗ người ta vui cũng vụng về. Lúc cô còn nhỏ, Trì Yếm còn cảm thấy anh không tự nói xấu mình thì sẽ làm tổn thương cô.
Trì Yếm thật sự không còn cách nào, rũ mắt hỏi cô: "Em có muốn thứ gì không?"
Khương Tuệ có chút tò mò: "Tôi muốn gì anh cũng cho sao?"
Trì Yếm dừng một chút: "Trong phạm vi cho phép."
Người không rõ tình hình không có cảm giác an toàn, Khương Tuệ thử thăm dò nói: "Ngày mai tôi có thể không ăn cháo trắng không? Cho tôi ăn thịt đi Trì Yếm tiên sinh."
Miệng cô không có một chút hương vị, cô thật sự rất muốn ăn thịt. Nói yêu cô mà lại cho cô ăn cái gì vậy?
Cô cực kỳ muốn ăn thức ăn có hương vị, sườn xào chua ngọt, thịt bò xì dầu, lẩu gà khô cay...
Khương Tuệ nhìn anh một cái, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.
Ngón tay Trì Yếm cứng đờ, nhất thời cũng không biết nói gì, Tuệ Tuệ không dễ gần làm sự thong dong của anh hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà ăn đồ có vị thật sự không được.
Bác sĩ nói cô phải ăn cháo trắng nửa tháng, đồ chua ăn kèm cũng không được. Cơ thể cô ngủ say trong một thời gian dài nên rất suy yếu, tốt nhất cũng đừng uống canh bổ, thức ăn thanh đạm mới tốt cho dạ dày, một ly sữa cũng đã là cực hạn.
Khương Tuệ không muốn để ý đến anh, Trì Yếm vẫn là Trì Yếm lạnh nhạt, không hiểu lòng người chút nào.
Trì Yếm vẫn luôn là người cực kỳ có nguyên tắc.
Mệnh lệnh của anh thường sẽ không thay đổi xoành xoạch, cho nên mấy ngày nay phòng bếp đều nấu cháo trắng. Đương nhiên Khương Tuệ ăn cái gì, anh cũng ăn như vậy.
Khương Tuệ thấy anh vẫn luôn ở nhà cùng cô, nhịn không được hỏi: "Anh không đi làm sao?"
Trì Yếm nói: "Gần đây không bận." Thật vất vả cô mới để ý đến anh, Trì Yếm lại hỏi, "Em có muốn thứ gì khác không?"
Khương Tuệ mím môi, lắc đầu.
Cô chỉ muốn ăn đồ ăn có vị, đặc biệt muốn.
Nói tới cái này, cô lại không muốn để ý đến anh. Nếu bây giờ theo Khương Thủy Sinh về nhà, ba sẽ không cấm cô ăn bất cứ thứ gì. Ở bên cạnh Trì Yếm, đến cả viên kẹo cô cũng không được.
Ngày hôm sau, Khương Tuyết nói muốn tới thăm cô.
Dù nói là "Thăm cô", nhưng thực tế chính là "Tránh Cao Quân", gần đây không biết Cao Quân làm thế nào lại tìm thấy Khương Tuyết, quả thực làm người ta tê dại da đầu.
Khương Tuệ rất vui vẻ, niềm vui của cô treo trên đuôi lông mày, Khương Tuyết còn nói: "Chị sẽ mang đồ ăn ngon cho em."
Rơi vào tai Khương Tuệ, quả thật là âm thanh của tự nhiên.
Một lát sau Khương Tuyết liền tới, cô cầm hộp giữ nhiệt: "Mẹ chị hầm canh xương cho em, chị còn mua kẹo bơ cứng mà trước kia em thích nữa."
Chị Tuyết vạn tuế.
Chị Trương phiền muộn nhìn tiên sinh nhà mình ăn không ngồi chờ.
Phu nhân vui mừng thân mật ôm lấy Khương Tuyết, lông mày cao hứng nhướng lên, cô vẫn luôn nói chuyện với Khương Tuyết, đến một cái liếc mắt nhìn tiên sinh cũng không có.
Trì Yếm nghiêm nghị mở miệng: "Cô ấy không thể ăn những thứ đó."
Khương Tuyết ngẩn người: "Vậy sao? Tôi không biết, tôi cho rằng ăn cháo trắng hai ngày là được. Vậy Tuệ Tuệ, em đừng ăn, tối nay chị mang về."
Khương Tuệ: "..."
Khương Tuệ ánh mắt trông mong nhìn Khương Tuyết lấy lại hộp giữ nhiệt, cô đã ngửi thấy mùi thơm! Còn chưa nếm được một ngụm, canh xương hầm có khúc xương rất lớn, cô thấy rõ ràng, còn rắc hành lá xắt nhỏ nữa, thơm nức mũi.
Buổi tối Khương Tuyết không thể không rời đi, trước khi đi, cô tìm Trì Yếm, ngượng ngùng xoắn xít mở miệng: "Trì Yếm tiên sinh, à không em rể, ừm, cậu giúp tôi một chút. Có thể giúp tôi che dấu hành tung một chút không, hoặc là giúp tôi đổi một công việc mà người ta tìm không thấy ấy."
Trì Yếm nhìn Khương Tuyết một cái, rồi lại nhìn Khương Tuệ gần đây không thèm quan tâm đến mình, nhàn nhạt mở miệng: "Đảo Hoành Hà có đi không?"
Khương Tuyết suy nghĩ một chút: "Đi."
"Tôi kêu Thủy Dương sắp xếp."
Khương Tuyết vô cùng cao hứng xin lỗi, vui mừng ra mặt.
Trì Yếm hơi hơi ngước mắt, không hé răng. Để Khương Tuyết ở lại thành phố R mà không bị tìm thấy không phải là không thể, nhưng nghĩ đến thái độ của Khương Tuệ đối với mình và Khương Tuyết, anh cảm thấy có lẽ để Khương Tuyết đến đảo Hoành Hà cũng không tồi.
Lúc Khương Tuệ nằm xuống ngủ, nghĩ đến xương và kẹo bơ cứng, cô liền tức giận đến không ngủ được.
Càng nghĩ càng đói, càng đói càng nghĩ đến xương.
Cô sinh hờn dỗi, dùng chăn quấn chặt mình. Đưa lưng về phía Trì Yếm ngủ, Trì Yếm cởi áo, nằm trên giường, do dự một chút, quay người cô lại, đối diện với khuôn mặt tức giận của cô.
Khương Tuệ biết, mỗi tối đều có một khoảng thời gian trò chuyện hoặc hôn nhau một chút, bây giờ thời gian này tới rồi.
Trì Yếm đang nỗ lực để cô thích ứng với cuộc sống của mình.
Nhưng đêm nay bất luận Trì Yếm hỏi cái gì, Khương Tuệ đều không để ý tới, cô không nói chuyện với anh, ánh mắt cực kỳ ủy khuất.
Trì Yếm cúi đầu muốn hôn cô, cô mím chặt môi, không cho anh hôn.
Cực kỳ không phối hợp.
Trì Yếm sờ sờ tóc cô, thấp giọng nói: "Tuệ Tuệ, thật sự không được." Bác sĩ nói còn mười ngày nữa mới có thể ăn thứ khác.
Cô nói: "Vậy anh có thể cho tôi về nhà được không?" Cô ở đây không có cảm giác an toàn, mới thử thăm dò giới hạn của anh, qua một thời gian cô vẫn hoàn toàn không thích ứng được với thân phận hiện giờ.
Ngực người đàn ông kịch liệt phập phồng, một hồi lâu anh mặc quần áo đi xuống lầu.
Chị Trương còn chưa đi, thấy tiên sinh đi xuống, chị vội vàng mở miệng: "Tiên sinh cần gì sao?"
Trì Yếm nói: "Tôi làm chút đồ ăn cho Tuệ Tuệ."
"Để tôi, anh muốn làm gì cứ nói với tôi."
Trì Yếm: "Không cần."
Anh đứng trước lửa, hầm một chén canh cá trích. Chị Trương ở bên cạnh nhìn, dở khóc dở cười. Lâu như vậy, tien sinh bình tĩnh lý trí lại cứng nhắc, lần đầu tiên đánh vỡ nguyên tắc của mình.
...
Vốn dĩ Khương Tuệ cho rằng Trì Yếm tức giận bỏ đi, không nghĩ tới qua một khoảng thời gian khá dài, anh lại trở lại.
Người đàn ông cầm một cái chén nhỏ, Khương Tuệ ngửi được hương thơm nồng đậm trong không khí.
Còn thơm hơn canh xương.
Dưới ánh mắt của cô, Trì Yếm mở miệng nói: "Canh cá, có vị."
"Tôi đút cho em." Anh dùng thìa đút, cẩn thận đưa tới bên môi cô.
Khương Tuệ thấy, anh rất kiên nhẫn, không hề nổi giận, thậm chí còn không có lạnh lùng với cô.
Cô cắn chiếc thìa, vừa quan sát sắc mặt anh, vừa uống từng ngụm nhỏ. Canh thật ngon.
Trì Yếm bình tĩnh nhận sự quan sát của cô.
Khương Tuệ cảm nhận được một chút hương vị, khẽ đẩy tay anh: "Được rồi, em biết không thể uống nhiều." Cô nhỏ giọng hỏi: "Có phải em chọc anh giận không?"
"Không có." Trì Yếm lau lau khóe môi cô, "Tôi biết em sợ. Nhưng mà Tuệ Tuệ, đừng nói em muốn rời khỏi tôi nữa, đừng đi, tôi là nhà của em."
Khương Tuệ an tĩnh nhìn anh, hồi lâu sau cô vươn một tay về phía anh.
Trì Yếm cầm bàn tay nhỏ ấm áp, đặt ở bên môi hôn.
Cô biết là mình không tốt, hiểu chuyện mà nói: "Em xin lỗi."
Trì Yếm cũng cười: "Không sao, Tuệ Tuệ không sợ."
Sự hoảng sợ mà Khương Tuệ chưa bao giờ nói ra, ngay lúc này nháy mắt liền tan biến. Bắt đầu từ khi thiếu hụt một đoạn ký ức, thân thể cô không thoải mái, thỉnh thoảng sẽ đau đầu, cô cảm giác cả thế giới đều quen thuộc với cô, nhưng cô lại không quen biết thế giới này.
Mỗi buổi tối Trì Yếm đều thử dạy cô yêu anh một chút, nhưng cái này làm cô rất sợ, càng không có cảm giác an toàn, thậm chí không biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì.
Thế nên Khương Tuệ cực lực chạm vào chuyện mà anh không thể cho phép, muốn trở về với người thân, để chính mình an toàn một chút.
Nhưng đêm nay cô đột nhiên hiểu rõ, cái gì là giới hạn của Trì Yếm.
Không có nguyên tắc nào là anh không thể phá vỡ, cô mới là giới hạn không thể chạm vào của Trì Yếm. Trên thế giới có ba thứ không thể che dấu: Ho khan, nghèo đói và tình yêu.
Tình yêu rộng lớn nhất chính là bản thân thân cảm thấy an toàn.
Tối nay bầu trời không có sao, đêm mùa hạ không khí có chút bức bối, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày mưa.
Trì Yếm giơ tay tắt đèn, giống như trước đây, anh ngủ ở bên cạnh cô.
Đưa lưng về phía anh Khương Tuệ do dự một chút, xoay người lại, sau một lúc lâu cô nhích đến bên người anh.
Khương Tuệ ngẩng đầu lên, nhắm mắt hôn anh lung tung, hình như là hôn vào cổ. Đêm nay phân đoạn tâm sự, giao lưu còn thiếu anh một cái.
Trì Yếm rũ mắt, nhịn không được cười.
...
Chuyện xương hầm qua đi, tháng tám khoan thai tới muộn.
Bàn ăn của biệt thự rốt cuộc cũng có rất nhiều món ăn ngon.
Vài ngày sau Khương Thủy Sinh đến thăm cô, ông nhắc tới việc học của Khương Tuệ: "Lúc trước chúng ta xin tạm nghỉ cho con, nếu con muốn về trường, có thể chờ thân thể khoẻ rồi lại đi học cho xong chương trình. Chẳng qua bạn bè của con sẽ thay đổi, Tuệ Tuệ, con phải thích ứng một chút."
Thân thể Khương Tuệ đã tốt lên rất nhiều, đi đường cũng có sức lực. Nghe vậy cô gật đầu: "Vâng."
Nhưng lúc này còn chưa đến khai giảng, dù cô muốn về cũng phải chờ đến tháng chín.
Khương Thủy Sinh đi rồi, Khương Tuệ hỏi Trì Yếm: "Sao gần đây chị Khương Tuyết không tới vậy?"
Trì Yếm đang ký tên chợt dừng tay lại một chút: "Chị ấy đang trốn người ta."
"Trốn ai?"
Trì Yếm nói: "Cao Quân." Anh ra hiệu cho cô nhìn trên TV.
Khương Tuệ quay đầu, một năm nay ảnh đế Cao nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, dáng người sạch sẽ, lúc mặc đồ cổ trang, quả thực đẹp như thần tiên. Môi mỏng mắt hẹp dài, đúng là đẹp nhưng diện mạo vừa nhìn là biết lạnh lùng.
Rất khó tưởng tượng được gần đây hắn không quay phim mà đi tìm người khắp nơi.
Mà chị của cô... không hiểu sao lại chạy lên đảo nuôi ngọc trai, nhặt vỏ sò, thật là làm người ta đau não.
Trì Yếm buông việc trên tay: "Em có cảm thấy chán không?" Anh dừng một chút, "Em muốn làm gì, tôi có thể đi cùng em."
Khương Tuệ nghĩ ngợi: "Em có thể ra ngoài một chút không?"
Trì Yếm nói: "Được."
Anh kêu người lái xe, hỏi Khương Tuệ đi đâu.
"Em không biết, không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí. Nếu không thì đến đại viện đi."
Trì Yếm ra hiệu cho tài xế lái xe, xe chạy ở trên đường. Trì Yếm nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của cô, đột nhiên nhớ tới hơn một năm trước, cô chỉ huy anh lái xe, đi hơn phân nửa thành phố, cuối cùng ngừng ở trước Cục Dân Chính.
Mùa đông năm ấy, đến tuyết cũng đặc biệt ôn nhu.
Cô làm rất nhiều chuyện khiến anh có thể khắc ghi cả đời nhưng cô lại không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT