Cảm xúc của Trì Yếm khiến người ta không nắm bắt nổi, sự bình tĩnh là chiếm đại đa số. Mấy ngày sau Trì Yếm liền nói với Khương Tuệ, cô có thể trở lại trường đi học.
Tháng năm thời tiết dần dần nóng lên, nghe được có thể đi học Khương Tuệ rất kinh ngạc, cô còn nghĩ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Trì Yếm nói: "Em ở trường sẽ rất an toàn."
Khương Tuệ gật đầu, cô cầm ngón tay của người đàn ông: "Anh đang giận sao Trì Yếm?" Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, ở trong lòng Trì Yếm, anh vẫn luôn cảm thấy mình không bằng Trì Nhất Minh.
Anh lành lạnh liếc nhìn cô một cái rồi rũ mắt xuống, tránh viên đạn bọc đường của cô, lật vài tờ văn kiện: "Không thể nào."
Trì Yếm càng bình tĩnh nói: "Chuyện của chú Khương, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp."
Tên khốn Trì Nhất Minh này như là giữ được con át chủ bài cuối cùng, sống chết cũng không chịu buông tay.
Trì Yếm biết, trải qua chuyện lần trước, Trì Nhất Minh hiển nhiên có tiến bộ rất lớn. Nếu là trước kia, với tính cách của Trì Nhất Minh sớm đã bắt đầu bừa bãi uy hiếp nói điều kiện, nhưng lần này, cậu cả ngày nhìn hi hi ha ha, lại âm thầm tăng cường bố trí, cũng không liên hệ với bọn họ, thậm chí còn không tới uy hiếp Khương Tuệ.
Thiếu niên này chậm rãi từ con mồi lột xác thành thợ săn.
Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ.
Điện thoại của Trì Yếm vang lên.
Giọng nói bên kia cực kỳ do dự: "Boss, bên ngoài có người nói bà ta là mợ của anh, một hai phải gặp mặt anh."
Khương Tuệ cũng nghe thấy cuộc điện thoại, cô hơi nghiêng đầu, mãi mới nhớ ra mợ của Trì Yếm là ai. Là Đặng Ngọc Liên.
Biểu tình của Trì Yếm không thay đổi: "Kêu bà ta đi đi."
Đầu kia cúp máy.
Nhưng chỉ một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu khóc rất lớn, Đặng Ngọc Liên ngồi trên sàn nhà: "Trì Yếm tên nhãi ranh vô lương tâm nhà mày, lúc trước ăn nhà tao mặc nhà tao, bây giờ có tiền đồ lại đối xử với tao như vậy."
Vệ sĩ cũng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ ngồi dưới đất la lối khóc lóc, đưa mắt nhìn nhau.
Đặng Ngọc Liên mắng to: "Cái tên lòng lang dạ sói, đồ con hoang, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, lại làm vậy với người nuôi mày nhiều năm như vậy."
Đại ca vệ sĩ nhíu mày, rất phiền với giọng nói bén nhọn của bà ta.
Hắn nhanh chóng quyết định: "Kéo ra ngoài."
Đặng Ngọc Liên vốn còn đang gào khóc, lập tức liền chết lặng.
Tư tưởng của bà ta đến nay còn dừng lại ở những năm còn sống ở đại viện, chỉ cầm đem chuyện dơ bẩn, bất hiếu, lạnh nhạt trong nhà lấy ra, người xem náo nhiệt sẽ rất nhiều, cũng sẽ có người ủng hộ bà ta.
Nhưng những người đàn ông mặc đồ đen đứng trong toà nhà này, sắc mặt của bọn họ lạnh lùng lại châm chọc, nhìn bà ta như thể đang xem một trò cười, tuyệt chiêu của bà ta không có nửa chút tác dụng.
Đặng Ngọc Liên bị kéo đi liều mạng giãy giụa, còn không quên một đường khóc lóc mắng chửi.
Tới gần cổng, Thủy Dương và Sử Sương Lam vừa lúc cũng định đi vào.
Sử Sương Lam mặc một thân váy đỏ tía, đường cong được phơi bày. Bọn họ đều nghe thấy mấy lời mắng chửi khó nghe của Đặng Ngọc Liên.
Thủy Dương hơi nhướng mày, hắn nhận ra Đặng Ngọc Liên, nhưng Trì Yếm không muốn nhắc đến đoạn quá khứ kia, hắn đã từng hoàn toàn không biết đến người mợ trên danh nghĩa này của ông chủ.
Sử Sương Lam chán ghét nhìn người phụ nữ không hề có hình tượng trên mặt đất, tránh còn không kịp.
Nhưng khi nghe bà ta nói mình là mợ của Trì Yếm, bước chân của cô ta dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ mặt đầy nước mắt nước mũi.
Sử Sương Lam ôm tập văn kiện, đây là một phần tư liệu về đảo Hoành Hà.
Con người cô ta tuy không tính là thông minh, nhưng chuyện lớn cũng không hồ đồ, cô ta sợ Trì Yếm trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hung ác trở mặt không nhận nợ, đến lúc đó không có chỗ dựa của Tam gia, Trì Yếm lại không muốn tiếp nhận cô ta, tình cảnh sẽ trở nên rất tồi tệ, cho nên trước lúc Nhạc Tam xảy ra chuyện cô ta đã lén giấu đi một phần lớn tư liệu.
Cũng bởi vì như vậy, Thủy Dương tuy rất phiền người phụ nữ này, nhưng vẫn vui cười tủm tỉm dụ dỗ cô ta lấy tư liệu ra.
Sử Sương Lam vốn là chưa hết hy vọng, buổi tối hôm đó tuy bị cự tuyệt, nhưng biểu tình lạnh nhạt của người đàn ông cùng với cái chỗ nhô lên kia, chính là hoàn toàn không phù hợp.
Mặc dù phản ứng kia không phải bởi vì cô ta, nhưng cô ta có bản lĩnh làm nó đi xuống. Cô gái trong phòng kia cái gì cũng không hiểu, ngày đó Boss cố ý xả giận cho cô, nhưng khi trở về cô còn chọc Boss tức giận.
Sử Sương Lam cảm thấy mình chỉ thiếu một cơ hội.
Cô ta di chuyển bước chân, nhìn người phụ nữ tự xưng là mợ của Trì Yếm đang không ngừng măng chửi.
Sử Sương Lam tiến lên vài bước, nhìn thấy khuôn mặt tóc tai tán loạn của Đặng Ngọc Liên, nhíu mày quát lớn vệ sĩ: "Các anh làm gì vậy, người này nói mình là mợ của Boss, các anh đối xử với trưởng bối của Boss như vậy sao?"
Đặng Ngọc Liên thấy rốt cuộc cũng có người giúp bà ta nói chuyện, lập tức lại bốc cháy hy vọng: "Đúng vậy, tôi là mợ Trì Yếm, từ nhỏ đã nuôi nó. Chính là nhóm người này muốn kéo tôi ra ngoài!"
Đại ca vệ sĩ còn chưa nói lời nào, Thủy Dương liền giữ cánh tay cô ta, bất mãn nói: "Sử Sương Lam, cô lại muốn làm cái quái gì vậy?"
Sử Sương Lam tránh khỏi hắn: "Thủy Dương, anh nói chuyện chú ý một chút, tôi làm cái quái gì, anh không nghe thấy dì ấy nói mình là người nuôi lớn Boss sao?"
Thủy Dương nói: "Chuyện của Boss cô quản không được, nhanh chóng trở về!"
"Trở về? Không phải mấy người kêu tôi đưa tư liệu sao?"
Lời vừa nói ra Thủy Dương liền nhíu mày, tư liệu trong tay Sử Sương Lam vẫn rất quan trọng, dù sao Nhạc Tam mới là người ở trên đảo lâu nhất. Bên trong đề cập đến rất nhiều chuyện mà bọn họ không biết, vốn là đồ tiếp nhận không quang minh chính đại từ Nhạc Tam, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào chính bọn họ chậm rãi khám phá, nếu có tư liệu này, tình trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì điều này, Thủy Dương tuy rất phiền chán Sử Sương Lam, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn dành chút công sức với người phụ nữ này.
Sử Sương Lam đưa mắt nhìn Đặng Ngọc Liên, rốt cuộc vẫn không thể đưa tay xuống đỡ. Đặng Ngọc Liên cũng không ngại, những người đó vừa buông ra, bà ta liền tự mình đứng lên.
Đặng Ngọc Liên gắt gao cầm tay Sử Sương Lam: "Cô giúp tôi đi, cô kêu Trì Yếm cứu con gái của tôi với. Con gái tôi cũng là em gái của Trì Yếm, nó không thể thấy chết mà không cứu. Nó đã cứu con tiện nhân Lương Thiên Nhi của nhà Hồng Lệ Vân kia về rồi, không thể mặc kệ con gái của tôi."
Sử Sương Lam bị đôi tay khô gầy của bà ta cầm, suýt chút nữa đã hét lên, trên cái tay kia cũng không biết dính cái gì khiến sắc mặt Sử Sương Lam cứng đờ, nhưng cô ta nhịn xuống, vẻ mặt tận lực ôn hoà mà nói: "Tôi chỉ là nhân viên cấp dưới của ông chủ, không thể nhờ anh ấy giúp đỡ, nhưng dì có thể tìm Khương Tuệ, lời cô ta nói ông chủ đều nghe."
Đặng Ngọc Liên kích động nói: "Khương Tuệ, cô nói là Khương Tuệ trước kia ở trong viện chúng tôi sao?"
Thủy Dương đứng ở một bên, quát lớn: "Cô nói bậy cái gì đó?"
Sử Sương Lam nói: "Vốn dĩ chính là như vậy, tôi nói đều là thật, ông chủ vốn dĩ rất tốt với Khương Tuệ. Muốn cứu người nào, cũng chỉ là một câu nói của cô ta."
Đặng Ngọc Liên có hy vọng, biết tên tiểu tử thúi Trì Yếm ít lời lạnh nhạt, không còn một mực kêu tên anh nữa mà ngược lại gân cổ lên kêu Khương Tuệ.
Bây giờ Đặng Ngọc Liên đang trong tình trạng tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nếu là trước kia, bà ta sẽ còn kiêng kị thế lực của Trì Yếm một chút. Nhưng hiện tại thân thể Triệu Tùng Thạch chồng bà đang suy sụp, Triệu Nam lại xảy ra chuyện, khiến bà hận không thể mắng tất cả mọi người trên đời.
Trong lòng Sử Sương Lam cười lạnh.
Ai dính dáng đến loại đàn bà đanh đá này đều sẽ không ổn, cô ta ngược lại muốn xem Khương Tuệ phải làm sao, không ra mặt Đặng Ngọc Liên sẽ luôn mồm mắng chửi. Mà sở dĩ Boss mặc kệ Đặng Ngọc Liên, trong lòng mọi người đều biết rõ Đặng Ngọc Liên này không phải người tốt lành, chắc hẳn là có liên quan đến đoạn quá khứ không thể chịu đựng mà Boss cũng không đề cập kia.
Khương Tuệ có giúp hay không cũng sẽ tạo ra vướng mắc trong lòng Trì Yếm.
Đặng Ngọc Liên mắng vài câu, cánh cửa kia rốt cuộc cũng mở.
Trì Yếm cất bước đi tới.
Đặng Ngọc Liên vẻ mặt vui vẻ, bà ta vội vàng đi qua: "Mày mau cứu em gái mày đi, em mày bị người ta lừa, bây giờ đang nợ tiền, chúng nó muốn ép con bé trả nợ, đám người đáng giết nghìn đao kia còn bắt giữ người."
Khương Tuệ đứng bên cạnh Trì Yếm, cô mặc một thân váy màu bạc hà, trên eo đính vài viên ngọc.
Trong mắt Đặng Ngọc Liên hiện lên một tia phẫn hận.
Con nhóc này khi còn nhỏ thì xấu xí, bây giờ đến một sợi tóc cũng trông rất tinh xảo, còn không phải là dựa vào Trì Yếm nhà bọn họ sao. Nhưng Tiểu Nam thì khác, mấy năm nay Tiểu Nam chịu khổ nhiều như vậy, rõ ràng chỉ lớn hơn Khương Tuệ hai tuổi, nhưng cả người lại đặc biệt tiều tụy già nua.
Bà ta lại oán hận mà nghĩ, Trì Yếm tốt với người ngoài như vậy để làm gì, Tiểu Nam mới là em gái nó.
Trì Yếm vẫn luôn không hé răng, một lúc lâu sau anh mới nhàn nhạt nói: "Nhất Minh kêu bà tới?"
Nghe hai chữ này, thân thể Đặng Ngọc Liên không khống chế được mà run rẩy. Cháu ngoại ruột của bà ta, mấy năm nay ở trong mắt bà ta đáng sợ như ma quỷ.
Đặng Ngọc Liên theo bản năng lắc đầu, bà ta nhìn về phía Khương Tuệ: "Tuệ Tuệ, con giúp dì cầu xin đi, Tiểu Nam cũng là cùng con trưởng thành, con không thể ác độc thấy chết mà không cứu."
Bà ta nói xong liền muốn nhào lên.
Trong mắt Sử Sương Lam loé lên tia khoái cảm, cô ta còn nhớ rõ cái cảm giác lạnh lẽo khi bà già kia bắt lấy.
Nhưng ngay sau đó, tay Đặng Ngọc Liên bị Trì Yếm ngăn lại.
Năm ấy anh trèo đèo lội suối, gần như là một đường cầu nguyện dẫn theo Trì Nhất Minh đến nhà Đặng Ngọc Liên. Bởi vì mẹ Trì Nhất Minh nói, người thân của Nhất Minh cũng là người thân của anh.
Lúc cậu thiếu niên nhỏ lấy hết can đảm kêu mợ, người phụ nữ chua ngoa này nhìn anh như nhìn rác rưởi.
"Câm miệng cho tao, mày là đứa con hoang, tao không phải là mợ mày."
Đặng Ngọc Liên tất nhiên cũng không thể quên mình đối xử với Trì Yếm thế nào, nhớ lại lời Sử Sương Lam nói, bà ta chỉ một mực cầu xin Khương Tuệ.
"Tuệ Tuệ, dì biết con là một đứa trẻ tốt, con giúp dì Đặng, nha?"
Ánh mắt mọi người lập tức dừng trên người Khương Tuệ.
Sử Sương Lam thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Thủy Dương khẽ thở dài.
Nếu Khương Tuệ mở miệng, Boss nhất định sẽ giúp.
Dù sao cũng không giống với loại người như bọn họ, cô bé mềm lòng, còn có quan hệ hàng xóm lúc trước, Khương Tuệ chắc hẳn sẽ mở miệng giúp Đặng Ngọc Liên.
Khương Tuệ nhìn Đặng Ngọc Liên, đôi mắt của cô sáng ngời, lắc đầu: "Không giúp." Đến lý do cũng không có, chỉ có hai chữ rõ ràng.
Đặng Ngọc Liên không thể tin được nhìn cô.
Ngay cả Trì Yếm cũng nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh.
Khương Tuệ nói: "Dì là mợ của Trì Nhất Minh, không phải Trì Yếm, dì có thể tìm Trì Nhất Minh giúp đỡ." Thời thơ ấu của Trì Yếm rất bất hạnh, không ai biết rõ hơn cô.
Đặng Ngọc Liên nói: "Được, con nhỏ ác độc này, mày sống tốt nên không muốn Tiểu Nam nhà tao sống tốt phải không?"
Khương Tuệ suýt chút nữa đã bị câu nói kỳ lạ của bà ta chọc cười.
Cô chớp chớp mắt: "Cháu cũng bất lực mà dì Đặng, Trì Yếm rất hung dữ, vừa rồi anh ấy còn đang giận cháu, nói không chừng còn muốn đánh cháu, hay là dì cũng giúp cháu cầu xin đi."
Trì - muốn đánh cô - Yếm, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Đặng Ngọc Liên cũng bị sự phát triển này làm cho phát ngốc.
Gân xanh bên thái dương Sử Sương Lam khẽ giật giật, Trì Yếm thật sự sẽ đánh phụ nữ như Nhạc Tam sao?
Trì Yếm lạnh lùng nói: "Kéo ra ngoài, che miệng lại."
Lúc này nhóm vệ sĩ không hề do dự, che miệng lại kéo người ra ngoài.
Chờ Đặng Ngọc Liên đi rồi, Sử Sương Lam thấy tiểu yêu tinh kia mềm mại kêu: "Trì Yếm."
Trì Yếm rũ mắt, lãnh đạm đáp: "Ừm."
"Anh không thích ai, em cũng sẽ không thích người đó."
Thật là không có nguyên tắc.
Trì Yếm lẳng lặng nhìn cô hai giây rồi dời mắt.
Cô hoan hô một tiếng, cầm ngón tay anh. Lúc này anh không tránh ra, trở tay nắm chặt: "Không cho nói dối."
Cũng không biết ý anh muốn nói là với Đặng Ngọc Liên, hay là với chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT