Khương Tuệ buồn bực cái kiểu lắp bắp của mình, sau đó cô kiên quyết không mở miệng nữa, cái giọng nói này có ích lợi gì đây hả!
Cũng may Trì Yếm cũng không nói gì với cô nữa, anh trả sách rồi rời đi.
Chờ thân ảnh cao gầy của anh biến mất trong tầm mắt, Khương Tuệ mới nhặt quyển bài tập hè của mình lên, bên trong rớt ra ba tờ tiền, Khương Tuệ nhặt chúng lên, tờ tiền rất sạch sẽ, đến nếp uốn cũng không có.
Khương Tuệ ngẩn người, đây không phải là tờ tiền nhăm nhúm mà cô đưa cho Trì Nhất Minh, là tiền của Trì Yếm.
Cô nhìn ra được những tờ tiền này rất được người ta trân quý, giữ gìn cẩn thận.
Chân trời phía Tây lộ ra ánh trăng, Khương Tuệ cưỡng ép chính mình không được nghĩ nhiều. Trì Yếm chán ghét cô như vậy, hơn nữa anh cũng đã từng nói, cô cách cuộc sống của anh xa một chút đã là báo đáp tốt nhất rồi.
Trong hậu viện truyền đến tiếng Khương Thủy Sinh: “Tuệ Tuệ, gió lên rồi, mau vào phòng đi, ba sợ là trời sắp mưa rồi đó.”
“Con biết rồi ba.”
Tháng tám vẫn chẳng thể bớt đi cái oi bức của mùa hè nên Khương Tuệ rất ít khi ra cửa.
Khương Thủy Sinh thấy Khương Tuệ mỗi ngày đều một mình lẻ loi ở nhà, có chút lo lắng mà nói: “Tuệ Tuệ, nếu không ba lại nhờ dì Trần chăm sóc con nhé?”
Khương Tuệ vừa nghe thấy liền nhanh chóng cự tuyệt.
Cô lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi*, Khương Thủy Sinh lo lắng nhìn cô. Khương Tuệ thật sự không có biện pháp, cô rất sợ ba sẽ kiên trì giẫm lên vết xe đổ, sang đầu xuân năm sau sẽ bày rượu mừng lãnh giấy kết hôn với Trần Thải Quỳnh.
(Hình minh họa cho trống bỏi :3)
Khương Tuệ nói: “Con không buồn, con ở nhà tập viết. Bên ngoài rất nóng.”
Khương Thủy Sinh ngẫu nhiên nhìn thấy một đứa bé cầm chong chóng chạy tới chạy lui trong tiểu viện, nỗi ưu sầu nhiễm đuôi lông mày hắn.
Khương Tuệ thật sự không còn biện pháp, nghĩ ngợi một chút rồi dùng ngữ khí mang vẻ trẻ con mà nói: “Ba, nhà dì Trần chơi không vui, sau này mỗi ngày con đều sẽ ra ngoài chơi với các bạn khác.”
Lúc này Khương Thủy Sinh mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Khương Tuệ cũng vạn phần bất đắc dĩ, nhà người khác sợ con mình bướng bỉnh, mà Khương Thủy Sinh lại sợ cô quá ngoan ngoãn, mất đi hứng thú của trẻ thơ.
Vì thế ngày hôm sau Khương Tuệ liền ra ngoài dưới ánh mắt tha thiết của Khương Thủy Sinh.
Vóc dáng cô nho nhỏ, mái tóc màu vàng nhạt được tết thành hai bím tóc, cô ngơ ngác đứng trong sân một lúc lâu.
Cách đó không xa một có một cô bé nhìn thấy cô, hai mắt sáng bừng. “Khương Tuệ, mau tới đây chơi!”
Khương Tuệ nhìn thấy Lương Thiên Nhi nội tâm liền cực kì kháng cự, nhưng mà so với việc để Trần Thải Quỳnh làm mẹ kế của mình, chơi cùng với Lương Thiên Nhi cũng không có gì ghê gớm.
Cô chậm rãi nhích tới đó.
Lương Thiên Nhi cùng bốn năm cô bé khác đứng chung một chỗ, em gái họ Triệu Nam của Trì Nhất Minh cũng ở đó.
Không biết Lương Thiên Nhi nói gì với Triệu Nam mà cô bé nhìn Khương Tuệ bằng ánh mắt cổ quái lại tò mò. Khương Tuệ đi tới, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh dương ôn hòa ấm áp dào dạt làm người ta muốn mơ màng ngủ.
Lương Thiên Nhi vung vẩy mái tóc đuôi ngựa, thân mật giữ chặt tay Khương Tuệ: “Cậu tới vừa lúc, Triệu Nam kêu chúng ta tới nhà cậu ấy chơi đó! Nhà cậu ấy có cái cầu bập bênh, chúng ta cùng đi đi!”
Nhà Triệu Nam cũng đồng nghĩa là Trì gia, Khương Tuệ sắc mặt trắng bệch, đến cẳng chân non nớt cũng cứng đờ.
Cô không muốn đi!
Nhưng mà bây giờ trở về, Khương Thủy Sinh sẽ lại càng sợ là cô không hòa hợp với các bạn, sau đó sẽ tìm một người phụ nữ kết hôn để chăm sóc Khương Tuệ.
Khương Tuệ bình tĩnh một chút, giọng nói ôn nhu hỏi Triệu Nam: “Nhà cậu có người ở nhà không?”
Tuy Triệu Nam không quá thích “Người bạn tốt nhất” Khương Tuệ này của Lương Thiên Nhi, nhưng mà Triệu Nam mới đến, cô ta phải lấy lòng những cô bé khác ở đây nên vội vàng nói: “Nhà tớ không có người, ba mẹ đi làm rồi, Trì Yếm cùng Trì Nhất Minh cũng không có ở nhà.”
Khương Tuệ căng da đầu nói: “Ồ, được, vậy đi thôi.”
Vì thế một đám mấy cô bé tay cầm tay đến nhà Triệu Nam.
Trên mặt Khương Tuệ là một mảnh trấn định, nhưng nội tâm thì đã có chút sụp đổ rồi.
Bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng cũng trở nên thật ôn nhu. Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ nhìn thấy chỗ ở của Trì Yếm cùng Trì Nhất Minh.
Phía bắc tiểu viện là cửa chính, bên trong có một chiếc bàn cơm hình tròn.
Đại viện những năm này vẫn chưa hoàn toàn được cung cấp nước máy, một số nhà vẫn dùng nước giếng. Nước trong giếng lạnh buốt, vào thời điểm còn thiếu điều hòa thế này, nước giếng tựa như là băng tuyết.
Triệu gia có giếng nước và một chum đựng nước bằng gốm sứ.
Trong chum chứa đầy nước, Lương Thiên Nhi cầm lòng không đậu mà vươn tay ngâm vào, cười tủm tỉm nói: “Thật là thoải mái.”
Mấy cô bé khác vừa nghe thấy vậy liền sôi nổi thả tay vào chơi nước.
Khương Tuệ đứng thẳng như cái cọc gỗ nhỏ. Cô chậm rãi nghĩ… Chum nước lớn như vậy...
Quả nhiên Triệu Nam do dự nói: “Đây là nước để nhà tớ nấu cơm.”
Có hai cô bé nghe vậy liền vội vàng rút tay ra, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, chúng tớ làm bẩn rồi.”
Triệu Nam sợ Lương Thiên Nhi không cao hứng, nghĩ ngợi rồi lại cười rộ lên, cũng đưa tay vào nghịch nước: “Không sao, thật sự rất thoải mái. Chúng ta có thể chơi như vậy, cùng lắm thì kêu Trì Yếm lấy lại chum khác.”
Khương Tuệ nâng mắt.
Cô nghe thấy Triệu Nam quen thói nói: “Dù sao nếu trong chum không có nước, người bị đánh chính là Trì Yếm.”
Cô bé tám chín tuổi không ý thức được lời này tàn nhẫn đến thế nào mà bật cười khanh khách.
Khương Tuệ chậm rãi ngồi xổm xuống, vô số lần cô nói với chính mình chuyện này không liên quan đến mình, nhưng chỉ trong một chớp mắt, giữa những tiếng cười vô tâm ấy, trong lòng cô thấy cực kì khó chịu.
Thì ra chum nước lớn như vậy, mỗi ngày Trì Yếm đều phải phụ trách đổ đầy, vậy mà bây giờ em họ của anh lại coi như không có gì mà đưa tay vào nghịch nước.
Khương Tuệ cắn môi.
Mấy cô bé bắt đầu trò chuyện náo nhiệt —
Có người hỏi: “Triệu Nam, anh họ của cậu thật sự làm bài tập cho người ta sao?”
Triệu Nam bĩu môi, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng mà mọi người đều biết, cô ta cũng không phủ nhận: “Ừm.”
Lương Thiên Nhi cũng rất hứng thú, hỏi: “Thành tích của cậu ta rất tốt sao? Tớ còn thấy cậu ta làm bài tập cho Trương Lam nữa.”
Phải biết rằng Trương Lam năm nay đã học lớp 6, mà Trì Nhất Minh thì học kỳ sau mới lên lớp 5.
Triệu Nam không tình nguyện nói: “Cậu ta đứng nhất lớp.”
Lương Thiên Nhi kinh ngạc cảm thán một chút, sau đó hỏi: “Vậy còn Trì Yếm? Thành tích của anh ta cũng rất tốt sao?”
Sắc mặt Triệu Nam càng thối hơn, ấp úng nói: “Ừm.”
Đây là chỗ đáng giận nhất, trong nhà có ba đứa trẻ, hai tên con hoang kia thành tích đều cực kì tốt. Trì Nhất Minh học giỏi thì thôi đi, tốt xấu gì cũng là anh họ ruột của cô ta, nhưng Trì Yếm dựa vào cái gì! Anh ta thế mà trước đây cũng đứng nhất lớp!
Thành tích của Triệu Nam đặc biệt kém, cô ta luôn nằm trong nhóm mười người đứng bét lớp, mỗi lần thi xong, mẹ cô ta Đặng Ngọc Liên đều cực kì tức giận.
Triệu Nam thật vất vả mới tìm được một cô bạn đẹp như Lương Thiên Nhi, sợ cô bé sẽ vì thành tích mà xem thường mình.
Triệu Nam cực lực lộ ra biểu tình chán ghét: “Các cậu không biết đâu, Trì Yếm rất ghê tởm, anh ta đeo cặp sách của con gái, không biết năm trước anh ta nhặt từ chỗ nào về.”
Lương Thiên Nhi nhìn Triệu Nam, cảm thấy cực kì hứng thú.
Triệu Nam thấy Lương Thiên Nhi hứng thú như vậy bèn lấy lòng mà nói: “Các cậu có muốn đi xem không?”
Lương Thiên Nhi nói: “Như vậy hình như không được tốt lắm?”
“Có cái gì mà không tốt, dù sao hiện tại anh ta cũng không có ở đây, đi, tớ dẫn các cậu đi xem. Ha ha, bút và cục tẩy của anh ta cũng là nhặt về đấy.”
Khương Tuệ ngồi dưới tán cây. Ánh mặt trời có vài phần chói mắt nên cô nhắm mắt lại.
Nhà kho được sắp xếp thành phòng ở, tiếng cười của Lương Thiên Nhi cùng mấy cô bé cực kỳ rõ ràng.
“Thật mắc cười, trên cặp sách của anh ta còn có công chúa Bạch Tuyết!”
“Ai da, bút và tẩy cũng là màu hồng phấn!”
“Thật ghê tởm.”
“Anh ta nhặt loại đồ vật này để dùng…”
Khương Tuệ vụng về ôm chặt thân thể mình, cô bắt ép bản thân mình đừng nghe, đừng để ý.
Không sao, không sao cả. Không phải cuối cùng Trì Yếm cũng khỏe mạnh trưởng thành sao, còn trở thành một bộ dáng kiên cường mưa gió không ăn mòn được mà.
Mười mấy năm sau, rất nhiều trường tiểu học đều được Trì Yếm tiên sinh quyên tặng đồ vật.
Dù cho anh không thích cô, dù cho cô bé trong phòng đang cười đến sung sướng kia mới là ánh trăng sáng trong lòng Trì Yếm, Khương Tuệ vẫn cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến nỗi mấy sợi lông tơ ‘không đủ dinh dưỡng’ trên người cô cũng muốn bay lên.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, bước về phía căn phòng kho kia.
Chân trái vướng chân phải, trán cô đập xuống đất đau nhói.
Mấy cô bé trong phòng nghe thấy tiếng động lớn đều thò đầu ra xem.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ dính đầy tro bụi, trên trán một khối xanh tím, đến mí mắt cũng bị sưng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Tuệ, cô nhịn xuống tiếng nức nở, không nói một lời nhặt bút cùng sách giáo khoa mà các cô ném lung tung trên giường.
Chiếc giường này thật sự rất đơn sơ, màu xanh biển đậm, góc giường đã bị mài mòn.
Giống như tự tôn không được bảo hộ, trần trụi lộ ra trước mặt mọi người.
Lương Thiên Nhi hỏi: “Cậu làm gì vậy Khương Tuệ?”
Khương Tuệ nhặt sách giáo khoa lên, nét chữ của cậu thiếu niên mạnh mẽ hữu lực, mặt trên viết tên anh “Trì Yếm”, cô cầm lấy cây bút màu hồng bỏ vào cặp rồi kéo khóa lại.
Bên ngoài cặp sách quả nhiên có in hình công chúa Bạch Tuyết.
Khương Tuệ nói: “Ba mẹ các cậu không dạy, không được tùy tiện chạm vào đồ của người khác sao?”
Thanh âm mềm nhẹ của cô không hề có lực công kích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Khương Tuệ liền vô hình đứng ở phía đối lập với các cô bé khác.
Khương Tuệ đưa cặp sách cho Triệu Nam: “Lấy ở chỗ nào thì đặt lại chỗ đấy.”
Triệu Nam nhận lấy cặp sách, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Lương Thiên Nhi ‘hừ’ một tiếng, được, Khương Tuệ không nghe lời cô ta, hiện tại cô không phải là bạn tốt nhất của cô ta nữa!
Lương Thiên Nhi cũng không muốn ở trong cái căn phòng chật chội này nữa, còn không bằng đi ra ngoài chơi cầu bập bênh.
Kết quả mấy cô bé vừa ra khỏi cửa liền ngây dại cả người.
Dưới ánh mặt trời tháng tám, Trì Yếm mặt không cảm xúc nhìn các cô.
Trên tay anh quấn vòng vải, đôi đồng tử tối đen như vực sâu.
Có một cô bé sợ hãi kêu lên một tiếng.
Rốt cuộc là anh về từ khi nào? Đã nghe được bao lâu rồi?
Mọi người đều không sợ Khương Tuệ, nhưng dưới ánh mắt lãnh đạm của Trì Yếm, gần như tất cả mọi người đều không dám nhìn anh.
Chỉ có Triệu Nam không có mắt nhìn, cô ta nói: “Anh trở về vừa đúng lúc, nước trong chum bị bẩn rồi, anh mau thay nước đi, nếu không tôi sẽ nói với mẹ!”
Mấy cô bé như ong bị vỡ tổ mà chạy tán loạn ra khỏi sân Triệu gia.
Khương Tuệ động tác chậm nhất từ phía sau cửa thật cẩn thận thò nửa cái đầu nhỏ ra.
Trì Yếm đang quay lưng lại, anh ngồi xuống bên cạnh giếng nước.
Anh cũng không nhìn cô, tựa như không biết trong phòng còn có một cô bé không kịp chạy nên bị ép lưu lại.
Khương Tuệ buồn bực che khuôn mặt nhỏ của mình lại.
Toàn thân cậu thiếu niên đều là mồ hôi, anh đang bắt đầu múc nước từ giếng lên.
Cánh tay lộ ra bên ngoài thon chắc hữu lực, khi dùng sức cơ bắp liền nổi lên.
Khương Tuệ hận mình không thể chạy nhanh một chút, không cần phải kinh nghi bất định mà nghe tiếng múc nước kẽo kẹt, anh có thấy mình không? Không thấy sao?
Một đường ngắn như vậy, cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trì Yếm đưa lưng về phía cô, cởi mảnh vải trên tay xuống, anh dùng hàm răng cắn lại, một lần nữa quấn lên miệng vết thương ở lòng bàn tay.
Anh liếc mắt nhìn về hướng ánh dương rọi xuống, bên phải có một bóng ảnh nho nhỏ chậm chạp đang nhẹ nhàng đi ra cửa.
Khuôn mặt của Trì Yếm phản chiếu trong mặt nước, mồ hôi tí tách rơi xuống mặt giếng làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Những lời đám người kia vừa nói vẫn còn đọng ở bên tai.
“Thật ghê tởm.”
“Anh ta nhặt loại đồ vật này để dùng…”
Trì Yếm không quay đầu lại.
Anh cho rằng cuộc sống này đã hao mòn dần đi lòng tự trọng cùng cảm giác thẹn tâm vốn chẳng có nhiều kia, bản thân sẽ không lại vì những thứ không no bụng ấy mà khó chịu. Nhưng anh không biết, nếu không thèm để ý, không khó chịu, vì cái gì mà không chịu quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT