- ...Bởi vì tớ và anh ấy không thuộc về cùng một thế giới.
Lâm Nhiễm không cho là đúng, trề môi:
- Linh tinh.
Trần Ân Tứ cười cười, rót thêm nửa ly rượu.
Vốn muốn dùng rượu để giảm bớt cơn giận, ai ngờ ngược lại càng bốc hỏa hơn.
Ngoài việc mượn cái gạt tàn thuốc, việc chờ Wechat của cô cả buổi trưa, giờ lại thêm chuyện xưa này nữa...
Trong lòng Trần Ân Tứ lại bùng cháy rồi.
Một giờ khuya, Trần Ân Tứ tạm biệt Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm không uống say, nhưng uống nhiều, bước đi có hơi loạng choạng.
So với cô ấy, Trần Ân Tứ đi vững hơn nhiều, lúc rời khỏi còn không quên đeo khẩu trang và đội mũ.
Trần Ân Tứ cảm thấy nhà mình cách nơi này có tám trăm mét nên đã từ chối việc Lâm Nhiễm gọi xe giùm. Cô tạm biệt Lâm Nhiễm ở tầng 37, mỗi người một ngả.
Từ lúc rời khỏi khách sạn, Trần Ân Tứ bước trên con đường hướng về nhà mình. Lúc đầu cô đi lưng còn thẳng, càng đi càng cong lưng, cuối cùng cong tới nỗi cô trực tiếp chạy vào phòng trực ban hai tư giờ:
- Chú cảnh sát, xin hỏi các chú có phải nhận vật bị đánh rơi không? Cháu lỡ đánh rơi mình mất rồi, cháu có thể ở trong này trước, chờ vật bị mất đến, nhận lại được không...
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT