Tâm tình Trần Ân Tứ tốt hơn trước rất nhiều, ném điện thoại lên giường, một bên cởi áo một bên ngâm nga khúc hát không tiết tấu đi vào phòng tắm. Sau khi tắm suốt hai giờ, Trần Ân Tứ khoác áo ngủ màu xanh đậm hông buộc đai, giẫm dép bông xù loẹt quẹt bước ra ngoài.

Phòng chung cư cô trọ cách âm rất tốt. Vừa nãy cô lo chăm sóc da, căn bản không quan tâm đến di động và điện thoại bàn kêu inh ỏi. Trần Ân Tứ tuỳ tiện vén tóc dài, vui vẻ leo lên giường. Theo bước chân nhẹ nhàng của cô, ngọn tóc và làn áo đung đưa hiện ra độ cong hoàn mĩ. Cầm điện thoại lên, cô nhìn thông báo, sau đó không chút do dự nhận nghe:

- Chuyện gì?

- CHUYỆN GÌ? - Lục Tinh bên kia hận không thể chạy ngay qua bên này.

- Cậu còn mặt mũi hỏi tớ chuyện gì à? Cậu nói đi? Weibo của cậu là sao? Cậu hay thật, không hỏi ý tớ mà đi dỗi. Dỗi thì thôi đi, còn dỗi... ba lần liên tiếp! 6666* nha, Trần gia!

(Chú thích: 6666 từ ngữ mạng có nghĩa là trâu bò, chất.)

Trần gia biết bản thân đuối lý liền sờ sờ mũi, nằm lên giường, không lên tiếng. Lục Tinh càng nói càng kích động, mồm mép nhanh nhảu:

- Gia, có phải dạo này cảm thấy chúng ta quá rảnh, rảnh đến đau trứng, nên muốn để tớ làm công tác dọn dẹp? Cậu có biết, bây giờ mười hot search thì ba cái liên quan tới cậu, toàn bộ đều mắng Trần Gia cậu. Cậu đi cà khịa với tên Tần Kiết kia làm gì? Hắn với chúng ta không giống nhau. Hắn hiện giờ là tâm phúc trong đại chúng, người không thể vấy bẩn. Hắn vì giới y học mà cống hiến biết bao nhiêu, hẳn là vị thần cứu giúp chúng sinh. Cậu chọc ai không chọc, đi chọc hắn, tức là đang chọc dân chúng tức giận đó! Cậu nhịn chút thì chết sao? Cậu...

- Tớ hối hận rồi. - Trần Ân Tứ bị Lục Tinh mắng nửa ngày đến mức tường cũng sập, lên tiếng.


Lục Tinh:

- Giờ hối hận cũng trễ rồi, lúc đăng Weibo sao cậu không nghĩ đến việc sẽ hối hận...

Trần Ân Tứ:

- Tớ hối hận vì lúc nãy không rút dây điện thoại bàn và tắt di động.

Lục Tinh nghẹn họng: “...”

Trần Ân Tứ:

- Thuận tiện khoá luôn cửa nhà và cửa sổ.

Lục Tinh bên đầu kia điện thoại cố lấy lại hô hấp.



- Trần Ân Tứ! Tớ rất nghi ngờ cậu là gián điệp mà bên công ty đối thủ gài vào! Tớ dẫn dắt cậu bao nhiêu năm, tiền không kiếm được thì thôi, còn ngày ngày phải dẹp hậu quả của cậu! Cậu có thể bỏ ngay cái tính hở chút là làm loạn hay không? Bà đây bị cậu làm tức chết rồi. Không nhớ trước đây cậu oán một người ký giả, rồi nói cậu ta là ba phóng viên, bị dân mạng chửi thành gì rồi sao?

- Được rồi, thưa bà cô, việc đến nước này, cứ cho là ngài mắng chết tôi cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi khuyên ngài vẫn là nên tìm cách thu dọn cục diện này, dọn không được thì đừng dọn, dù sao ông đây bị mắng cũng không phải ngày một ngày hai, sớm quen rồi.

Trần Ân Tứ dừng một chút, lại tiếp tục chậm rãi nói, hiểu chuyện hơn nhiều:

- Qua hai ngày, tới khi có người mới để mắng, tớ cược với cậu, rất nhanh họ chẳng nhớ nổi ba chữ "Trần Ân Tứ".

Lục Tinh một giây trước giận đến mức nhảy tưng tưng, nghe những lời này, hạ hỏa hơn phân nửa. Giọng nói ôn hoà hơn trước:

- Lí luận cũng chẳng thể bắt tất cả ngừng mắng cậu.

Trần Ân Tứ cười “Ha” một tiếng.

- Tớ vì tên khốn đó mà bị mắng hơn mười ngày, còn hắn lại cho tớ một bạt tai trước công chúng. Cái gì gọi là "không phải cô ấy, cũng không bên nhau"? Khinh người quá đáng? Đối với thái độ đó của hắn, tai tiếng kia như một tay tớ gây nên! Tên cẩu đó chung quy vẫn hoàn cẩu, có chuyện gì hắn không để tớ sống tốt, thì tớ đây cũng chẳng để hắn chết tử tế!

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play