Nhìn xem, cái tên cẩu này lại bắt đầu nói tiếng người ngoài hành tinh rồi.
Đáy lòng Trần Ân Tứ “hơ hơ” một tiếng, nâng tay tiếp tục gõ chữ.
...
Ở tòa cao ốc Ngân Hà, Tần Kiết vừa đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị đeo tai nghe, điện thoại liền đổ chuông “ting ting”, “ting ting.”
Tần Kiết cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình có một tá tin nhắn gửi đến.
Trần Ân Tứ: “Ai thèm chích thủng lốp xe anh?”
Trần Ân Tứ: “Anh có thể nói như thế, sao không xuất bản sách luôn đi?”
Trần Ân Tứ: “Nói được thì cứ nói nhiều một chút!”
Trần Ân Tứ: “Còn muốn giáp mặt kiểm xe, sao không nói là giáp mặt kiểm người!”
Kiểm người...
Tần Kiết nhìn chằm chằm hai chữ này vài giây, ngón tay mới từ từ nhấn bàn phím: “Kiểm làm sao đây?”
Trần Ân Tứ: “Kiểm thế nào là kiểm thế nào?”
Trần Ân Tứ: “Đù, bà đây chỉ nói đại!”
Trần Ân Tứ: “Còn dám ăn đậu hũ của bà?”
Trần Ân Tứ: “Tạm biệt!”
Tần Kiết không trả lời tin nhắn, nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống.
Lúc nhấc tai nghe lên, khóe mắt anh nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Theo bản năng anh quay đầu, phát hiện ánh chiều tà nhuộm bầu trời cả thành phố thành màu hồng mộng ảo.
Anh cứ thế nhớ đến nhiều năm trước, có một người đeo chiếc balo trên vai và mang chiếc vali to đến nỗi có thể nhét bản thân người kia vào, trong lúc đắm chìm dưới ánh hoàng hôn, bàn tay trắng nho nhỏ của cô gái nắm lấy vạt áo anh, gọi: “Anh trai...em chỉ muốn thuê phòng và giường anh.”
“Lão Đại?”- giọng nói của Đường Cửu từ sau lưng vang lên.
Tần Kiết thu tầm mắt.
- Lúc nãy khi kiểm tra, phát hiện có chỗ bị lỗi.
Trong lúc Đường Cửu miêu tả, Tần Kiết lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Kiết ngắm cảnh đêm ngoài kia một chút, sau đó quay sang bàn phím trước mặt, đem kéo lại gần, nhìn màn hình bắt đầu gõ phím.
Ước chừng khoảng mười phút, anh cầm điện thoại, nhập số của Trần Ân Tứ, lưu vào danh bạ. Lúc đặt tên, anh nhập “Trần Ân Tứ”, sau đó xóa đi, đổi thành “Trần Hề”, qua một lúc anh lại đổi thành “Tiểu tiên nữ.”
Trước lúc đặt điện thoại xuống, anh ngẫm một lúc, trên bàn phím nhấn vài chữ, trả lời tin nhắn của “Tiểu tiên nữ”.
...
Trần Ân Tứ trong một lúc ai oán gửi tin mắng Tần Kiết xong, đáy lòng vui vẻ ăn bữa tối.
Sáng ngày mai phải bay về nông thôn ghi hình, sau khi Trần Ân Tứ lấp đầy bụng, nhanh chóng thu dọn những thứ cần đem đi.
Thuốc, băng vệ sinh, miếng lót giày,...dọn đến cái cuối cùng, Trần Ân Tứ mới phát hiện kính áp tròng dùng một ngày của cô không còn nhiều.
Hãng Trần Ân Tứ hay dùng là do người mua hộ mua giùm.
Cô sợ mình để thêm một lúc nữa sẽ quên chuyện này, lập tức cầm điện thoại mở Wechat liên lạc với người mua hộ*: "Có đó không?"
(Nguyên văn: "代购" là những người mua hộ. Họ là trung gian tìm và mua hàng giúp bạn.)
Qua năm phút sau, ting ting tiếng tin nhắn gửi đến, là tin nhắn từ người mua hộ:
"Xin hỏi bạn cần mua món gì?"
Trần Ân Tứ: "Như cũ, kính áp tròng dùng một ngày."
Người mua hộ: "Xin lỗi, gần đây chỉ còn kính áp tròng một tháng, loại một ngày phải chờ thêm một tháng nữa."
Loại một tháng...Trần Ân Tứ suy nghĩ, một tháng cũng tiện, cô đi show vừa hay một tuần đem theo một bộ.
Trong lúc Trần Ân Tứ suy ngẫm, người mua hộ lại nhắn đến: "Loại một tháng cũng rất tốt, bạn dùng thử đi."
Cùng lúc, màn hình cô xuất hiện thêm một tin nhắn, cô không chú ý, mở tin nhắn đó sang giao diện Wechat, cứ thế mà gửi đi hai chữ: "Ước pháo?”*.
(Chú thích: Ở đây chị gái nhà mình đánh phiên âm "Yuepao" để ra từ “月抛” nghĩa là “Dùng một tháng rồi bỏ". Nhưng lại cùng phiên âm của “约•炮” là “ước pháo”. Mà từ “ước pháo” này dân mạng bên đó dùng để nói về vụ nam nữ trên mạng quen nhau, ra gặp mặt rồi lôi nhau lên giường. Nói thô thì “ch**h xã giao” hay "chat s*x" cũng là một phần tử của "ước pháo" này. Cũng có thể hiểu nữa là “Chúng ta cùng hoan ái trên giường".)
Theo thói quen Trần Ân Tứ gõ vài chữ rồi gửi, thuận tay gõ tiếp ba chữ gửi đi: "Bao nhiêu tiền?"
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Trần Ân Tứ chẳng thèm xem lại mà quăng điện thoại, tiếp tục dọn hành lí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT