Rất nhanh, Trần Ân Tứ lấy từ trong balo trên vai một bình giữ nhiệt màu hồng, đưa sang cho người thiếu niên:
- Đây.
Thiếu niên kia cúi đầu, nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt màu hồng một chốc:
- ...Tôi 22 tuổi, không phải 3 tuổi.
Cái này là đang khịa cô trẻ trâu á?
Đáy lòng Trần Ân Tứ có chút không vui, nhưng lại nghĩ người này trong tương lai sẽ là chủ phòng của mình, liền cười ngọt ngào.
- Nhà anh có cốc nước không? Tôi có thể rót nước cho anh. Nếu như không có cũng không sao cả, ly đánh răng cũng có thể chắp vá được...
Thiếu niên lại ngẩng đầu, nhìn về hướng Trần Ân Tứ, lần này anh nhìn cô lâu hơn vài giây, sau đó lười nhác dựa vào cửa uể oải nói:
- Nói đi, muốn đẩy lượng tiêu thụ gì?
Trần Ân Tứ:
- ...Tôi không phải nhân viên bán hàng.
- Vậy...thợ sửa ống nước?
Trần Ân Tứ hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn giữ vững nụ cười ngọt ngào:
- Không, anh trai, em đến thuê nhà.
Người thiếu niên bị gọi “anh trai” (nguyên văn là "ca ca") nhếch mi, qua vài giây, mới lên tiếng:
- ...Anh trai không cho trẻ vị thành niên thuê.
Trần Ân Tứ:
- Tôi thành niên rồi! Năm nay đã 20 rồi!
- Thành niên cũng không cho thuê...
Nói xong người thiếu niên lùi về sau hai bước, đến bước thứ ba bày ra tư thế muốn đóng cửa.
Trần Ân Tứ nhanh lẹ đạp trước một bước, dùng chân chặn cửa.
Xung quanh tiểu khu này trên đường đến đây cô rất hài lòng, vừa nãy thiếu niên kia mở cửa, cô nhìn vào nhà, sạch sẽ gọn gàng, quan trọng hơn là hợp túi tiền lại còn tiện nghi. Cô không muốn bỏ miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này, cho nên ngăn chàng thiếu niên đang đóng cửa, giây sau kéo áo thun của người ta, vô ý mở miệng:
- Anh trai, em nói thật đó, không có máy lạnh cũng không sao, không bàn, không tủ quần áo cũng chẳng sao, em chỉ muốn thuê phòng và giường anh thôi...
Thiếu niên:
- Giường tôi?
Trần Ân Tứ thấy câu nói này không có gì sai, bèn hùng hổ:
- Ừ ừ ừ.
Người thiếu niên “chậc” một cái, hỏi:
- Tiền thuê bao nhiêu đây?
Trần Ân Tứ tưởng thiếu niên quên mất giá tiền mình đề ra, giúp anh ta nhớ một chút: