Chắc Ảnh đế Mục sẽ không xảy ra chuyện gì đó với Lâm Mạn ở trong nhà đâu nhỉ?
Lục Tinh chợt thấy dạ dày hơi nhộn nhạo, cô nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ phụ một lúc rồi xông thẳng qua đó.
Cô không hề dừng lại, nói đúng hơn là không dám dừng lại chút nào, một hơi vặn tay cầm đẩy mở cửa.
Phòng ngủ phụ trống không, chiếc giường được đã dì giúp việc thu dọn, chăn mền phẳng phiu, không hề có dấu vết từng bị đè lên.
Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại mở cửa phòng tập thể dục, phòng chứa đồ ở bên cạnh, đến khi cô mở cửa phòng sách, cuối cùng cũng tìm thấy Mục Sở Từ và Lâm Mạn.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa trong phòng sách, không biết đang nói chuyện gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, họ lần lượt ngoảnh đầu nhìn sang.
Mục Sở Từ quan sát Lục Tinh, thấy cô ăn diện khác với lúc bình thường ở nhà, hơi sửng sốt rồi bình tĩnh hỏi: "Chuẩn bị ra ngoài à?" Lục Tinh "Hả" một tiếng, vừa định lắc đầu nói "Đâu có", nhưng lời đến bên cửa miệng cô đã kịp thời thu lại.
Khi nãy Lục Tinh chỉ mải sửa soạn, quên mất hành vi của mình như vậy rất khác thường.
Cô vốn không có ý định ra ngoài nhưng đành nặn một nụ cười, nói: "Ừm, phải ra ngoài.
Mục Sở Từ im lặng nhìn cô.
Không biết có phải có tật giật mình hay không, cô bổ sung thêm một câu: "Ân Ân tìm em có chút việc, em phải qua đó một chuyến."
Mục Sở Từ khẽ gật đầu nói: "Được."
Lục Tinh không nói thêm gì nữa, rất chu đáo đóng cửa phòng sách lại.
Cô đứng trước cửa một lúc, không nhịn được lại nhìn cánh cửa, rồi áp tai mình lên đó.
Hiệu quả cách âm thật sự quá tốt, chẳng nghe được bất cứ động tĩnh gì.
Lục Tinh hơi bực bội giơ nắm tay lên quơ hai cái về phía cửa, rồi vội vàng xỏ giày ra khỏi nhà. Lâm Mạn bưng tách cà phê, thi thoảng nhấp vài ngụm, nói cho Mục Sở Từ biết suy nghĩ của mình.
Mục Sở Từ trông như đang nghe Lâm Mạn nói chuyện, nhưng toàn bộ sự chú ý đã bị Lục Tinh ở bên ngoài thu hút mất.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa ngoài phòng khách, anh không nhịn được nữa, cúi đầu bật cười.
"Anh Mục? Xin hỏi những gì tôi nói buồn cười lắm ư?" Lâm Mạn dừng lời, nhìn Mục Sở Từ với vẻ không vui.
"Không." Mục Sở Từ che khóe môi, đợi khi ý cười đã tan đi hẳn, anh mới lên tiếng: "Xin lỗi."
Lâm Mạn hừ khẽ một tiếng, đặt tách cà phê xuống bàn: "Được rồi, anh đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa, anh chỉ lừa được cô vợ nhỏ ngốc nghếch kia của mình thôi, muốn lừa được đôi mắt nhạy bén của Lâm Mạn tôi, xin lỗi nhé Ảnh đế Mục, e rằng người như vậy vẫn chưa xuất hiện trên cõi đời này đâu." "Anh không phải người rề rà, bộ phim điện ảnh đầu tiên sau khi về nước của mình, tôi muốn hợp tác với anh, nếu là trước đây, anh bằng lòng hay không bằng lòng chắc chắn sẽ có câu trả lời cho tôi ngay, lần nay anh lại kéo dài nhiều ngày như vậy, muốn kéo dài thời gian với tôi thật ư? Không phải lấy tôi ra làm cớ đấy chứ?"
"Anh biết rõ, tôi sẽ tò mò tại sao lần này anh lại thiếu quyết đoán, rề rà không chịu trả lời tôi, sẽ tiếp tục liên lạc với anh, nên anh thuận nước đẩy thuyền làm như vậy, tôi cũng biết anh cố ý để quên đồ ở chỗ tôi, tôi có thể cho người mang qua trả cho anh, nhưng ai bảo trời sinh tôi có lòng hiếu kỳ nặng như vậy."
"Tôi ấy à, đã bị anh lợi dụng, có thể không so đo với anh, có phải anh cũng nên có lời giải thích với người bạn cũ là tôi đây không?" "Chẳng hạn như, vừa rồi tại sao anh lại cười?"
Mục Sở Từ lại cười: "Cô ấy không vui rồi."
"Hả?" Lâm Mạn nhướng mày quan sát Mục Sở Từ: "Cô ấy không vui thì anh vui cái gì? Anh bệnh hả?"
Mục Sở Từ nói: "Lâm Mạn, tôi và cô ấy ở bên nhau bao lâu nay, đây là lần đầu tiên cô ấy không vui."
"Lần đầu tiên không vui vì tôi ở chung với người phụ nữ khác."
Ở trước mặt anh Tinh Tinh chưa bao giờ quan tâm đến hình tượng, vì không thích nên không bận tâm đến cách nhìn của anh đối với cô.
Đây là lần đầu tiên cô trang điểm sửa soạn.
Anh lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, ý đồ nho nhỏ của con gái, anh nhìn là biết ngay, cô vốn không định ra ngoài, nhưng bị anh vạch trần, đành phải thuận theo ý anh đi ra ngoài thôi.
Sau khi ép buộc dụ dỗ cưới cô về, anh mãi không có thời gian cùng cô vun đắp tình cảm. Bấy giờ anh rất nổi tiếng, không phải không có tác phẩm tốt, nhưng vẫn chưa đứng vững hoàn toàn.
Anh rất bận rộn, bận bay tới bay lui, bận chăm lo sự nghiệp, bận đến mức mỗi tháng gặp cô một lần cũng phải tranh thủ thời gian.
Không dám công khai, không dám để người khác biết đến sự tồn tại của cô, sợ các fan nữ của anh không chịu nổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, làm ra chuyện gì đó tổn hại đến cô.
Nên anh gấp rút thay đổi hình tượng, từ trước khi cưới cô anh đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này, từ một ngôi sao đang nổi đến một diễn viên thực thụ thật sự rất khó khăn, không phải chỉ cần một bộ phim là được, cũng không thể hoàn thành trong một năm, anh mất trọn năm năm, khi người hâm mộ của anh đã trưởng thành, không còn trẻ tuổi bồng bột nữa, đến khi anh không cần dựa vào độ nổi tiếng nữa, có tác phẩm có tiếng tăm rồi mới dám công khai cho mọi người biết anh đã kết hôn, anh đã có vợ, vợ anh là Lục Tinh. Yêu là gì?
Yêu là chiếm hữu, cũng là che chở.
Anh biết rõ mình ở trong giới này, một khi yêu không khéo sẽ gây ra tổn thương thế nào cho cô, anh không cược nổi, nên mỗi một bước anh đều đi rất cẩn thận, đến khi nắm chắt một trăm phần trăm mới dám để tên của cô và anh được đặt chung với nhau.
Chuyện tin đồn giữa anh và Trần Ân Tứ, thật sự không liên quan đến anh, anh chỉ thêm xíu dầu vào lửa, đẩy dư luận lên gay gắt hơn.
Khi ấy cô đang đòi li hôn với anh, để giữ cô lại, anh đành bỉ ổi một chút.
Có lúc nghĩ lại cũng buồn cười thật, sống hơn ba mươi năm chưa từng theo đuổi con gái, lần đầu tiên theo vậy mà lại lạ lùng như bắt cóc trẻ con vậy, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, đầy chiêu trò.
Không còn cách nào khác, với tính cách không muốn kết hôn, cảm thấy bản thân không cần đàn ông, không hẹn được ra ngoài lại còn khó tiếp cận của cô, anh đành phải dùng thủ đoạn có thể nói là bỉ ổi như thế này. "Nghe ra thì Ảnh đế Mục không gần nữ sắc của chúng ta là một kẻ si tình nhỉ?" Lâm Mạn rất có hứng thú, cô tựa lên sofa, chống tay bên tai đầy vẻ biếng nhác, nhìn Mục Sở Từ: "Thích người ta từ khi nào vậy? Trước hay sau khi tôi ra nước ngoài?"
Mục Sở Từ không trả lời.
Lâm Mạn không giận khi bị anh ngó lơ, đá vào chân anh: "Trước khi tôi ra nước ngoài?"
Mục Sở Từ vẫn không lên tiếng, nhưng qua nét mặt, Lâm Mạn đã bắt được ánh mắt trốn tránh của anh, cô biết mình đã đoán đúng, xòe ngón tay ra bắt đầu tính: "Tôi ra nước ngoài sáu bảy năm, sáu bảy năm trước, cô vợ nhỏ của anh mới hai mươi tuổi? Để ý từ lúc người ta hai mươi tuổi?"
Mục Sở Từ lắc đầu, lần này không giữ im lặng nữa: "Không phải, để ý từ khi tôi còn chưa có tiếng tăm gì."
"Để ý từ khi chưa có tiếng tăm gì?" Lâm Mạn bắt đầu tính xem Mục Sở Từ xuất hiện trước mắt công chúng từ bộ phim nào, "Mười tám tuổi anh và tôi cùng vào nghề, tôi nổi tiếng rồi, vai quần chúng của anh bị người ta cắt, năm anh mười chín tuổi, suốt cả năm sống nhờ vào mấy vai lãnh cơm hộp, cả một lời thoại đàng hoàng cũng không có, năm anh hai mươi tuổi, đóng thế cho người khác, treo dây cáp, không cẩn thận ngã gãy chân phải nằm suốt nửa năm, hai mươi mốt tuổi, anh đóng chung phim với tôi, diễn vai nam phụ tạo được chút tiếng tăm, vậy tính ra anh để ý đến cô vợ nhỏ của mình từ lúc đó à? Khi anh hai mươi mốt tuổi, cô vợ nhỏ của anh mười lăm tuổi?" Lâm Mạn ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Mục Sở Từ: "Cầm thú vậy Ảnh đế Mục, trẻ vị thành niên mà anh cũng nảy sinh suy nghĩ lệch lạc cho được?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT