Chương 358 VÀO THẲNG VẤN ĐỀ CHÍNH

"Trần Hề, anh đón em qua cửa có được không?"

"Đón em qua cửa, chia nửa căn nhà cho em có được không?"

Anh và cô sớm muộn gì cũng phải kết hôn.

Họ mới quay lại với nhau chưa đến hai tháng.

Trần Ân Tứ tưởng Tần Kiết sẽ đợi thêm một thời gian nữa mới bàn chuyện kết hôn, nên khi nghe anh nói vậy, đầu óc cô chưa kịp phản ứng.

Cô ngẩn ra, trố mắt hỏi: "Anh… đang cầu hôn em đấy à?"

Tần Kiết đáp: "Ừ."

Trần Ân Tứ hỏi lại với vẻ không dám tin: "Anh đang cầu hôn em thật đấy à?"

Tần Kiết lại đáp: "Ừ."

Trần Ân Tứ không nghĩ ngợi gì nhiều, đập ngay một cái lên trán Tần Kiết: "Anh ừ cái gì mà ừ, anh còn mặt mũi mà ừ với em à, anh thấy qua ai cầu hôn như thế này không."

Bạn gái bé nhỏ đập một cái vừa mạnh vừa chuẩn, Tần Kiết hơi choáng váng.
"Tần Kiết, em vô cùng nghi ngờ anh vốn không yêu em, anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, anh nhìn mấy việc anh làm xem có việc nào giống yêu em không, lần trước tỏ tình trong nhà vệ sinh, còn là nhà vệ sinh nam, bây giờ cầu hôn lại qua loa như vậy. Quả nhiên, trên mạng nói đâu có sai, người phụ nữ bị chinh phục quá dễ dàng, không đáng giá chút nào…"

Nhìn cánh môi khép mở không ngừng và khuôn mặt tức anh ách của bạn gái bé nhỏ, Tần Kiết khẽ bật cười, nhẹ nhàng nâng cằm, phủ kín môi cô.

Giọng nói của cô lặn mất tăm giữa môi răng của hai người, giống khi nãy, nụ hôn của anh vẫn rất dịu dàng, như đang che chở món báu vật trân quý nhất thế giới.

Động tác hôn của anh rất chậm, như thước phim đặc tả trong phim Hàn Quốc.

Rõ ràng gần đây hai người rất dính nhau, nhưng Trần Ân Tứ phát hiện, Tần Kiết luôn có thể khiến cô trở tay không kịp, bất thình lình làm vài chuyện khiến tim cô đập thình thịch, tay chân mềm nhũn.
Trần Ân Tứ siết áo Tần Kiết, dần mềm oặt người trong vòng tay anh.

Căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh môi lưỡi quấn quýt của anh và cô vang lên không ngừng.

Không biết bao lâu trôi qua, anh lưu luyến không đành buông cô ra, đầu lưỡi cuốn theo sự ướŧ áŧ từ miệng cô, thở dốc, khàn giọng nói: "Em muốn nghi thức cầu hôn như thế nào, anh đều có thể bù cho em."

"Nhưng bây giờ trả lời anh trước, gả cho anh, có được không?"

Ngữ khí của Tần Kiết rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tim Trần Ân Tứ tan chảy.

Cô rất muốn từ chối, để anh nghĩ thêm cách khác, cầu xin cô đàng hoàng, nhưng cô phát hiện bản thân thật sự quá vô dụng, không nỡ làm thế.

Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Sẽ bù thật chứ?"

"Bù."

"Hoa tươi, nhẫn, váy cưới, bữa tối dưới ánh nến, pháo hoa… Tóm lại tất cả những thứ lãng mạn đều sẽ bù cho em?"
"Bù."

"Ờ."

Một tiếng ờ nhẹ nhàng của bạn gái bé nhỏ làm Tần Kiết bật cười: "Nhận lời rồi à?"

Trần Ân Tứ ngoảnh mặt đi, giọng cứng nhắc: "Anh còn chưa cầu xin em."

"Hửm?"

Trần Ân Tứ dõng dạc nói: "Cầu hôn, trọng điểm nằm ở chữ cầu, anh còn chưa cầu, em sao nhận lời cho được?"

Tần Kiết khẽ cười, tì trán mình lên trán bạn gái: "Cầu xin em."

Trần Ân Tứ ừ hử hai tiếng nhỏ như muỗi kêu, trông như rất bất mãn mà lầu bầu: "Không có thành ý."

"Vậy em dạy anh cầu xin thế nào cho có thành ý đi."

Trần Ân Tứ lườm anh, nghĩ bụng, em dạy cái con khỉ, em cất công dạy anh chi bằng tự đứng trước gương cầu xin mình cho rồi.

Tần Kiết dùng ngón tay khẩy nhẹ rái tai mềm mại của Trần Ân Tứ: "Dùng cơ thể để cầu xin, được tính là có thành ý chưa?"

Trần Ân Tứ hất tay anh ra, "Cút, chị đây muốn đi vệ sinh."
Tần Kiết không ngăn cản, khi cô đứng dậy còn đưa tay đỡ cô.

Khi Trần Ân Tứ đi vệ sinh, âm thầm tính toán, ngày mai lại có kẹo rải cho topic Kiết Phong Tẩy Trần rồi, chính là lời cầu hôn của Tần Kiết.

"Trần Hề, anh đón em qua cửa có được không?"

"Đón em qua cửa, chia em nửa căn nhà có được không?"

Trần Ân Tứ cắn ngón tay cười khúc khích, đứng dậy đi rửa tay. Rửa được một nửa cô mới ý thức được, mình chỉ để ý chuyện Tần Kiết cầu hôn mà quên mất đêm nay anh hơi khác thường.

Tần Kiết chưa bao giờ hôn cô như thế này bao giờ, thái độ đó gọi là hôn, chi bằng nói là thành kính.

Nhưng… trong thành kính còn có thứ cảm xúc cô không biết là gì.

Không giống như buồn, cũng không giống chột dạ…

Trần Ân Tứ phân tích một lúc cũng không tìm được đáp án, ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Kiết đã nằm trên giường, cô trèo lên giường, chăm chú nhìn sườn mặt của anh, nghiên cứu hồi lâu cũng không có kết quả, cô nhíu mày, nhích đến trước mặt anh, nằm trên người anh, chọt chọt hầu kết của anh hỏi: "Tần Kiết, chẳng phải anh nói ngày mai mới về ư? Sao
đột nhiên lại đổi ý, vội chạy về trong đêm thế?"

Tần Kiết cụp mắt, "Nhớ em rồi."

Anh cùng cô ở trong bệnh viện nửa bước không rời, từ trưa đến bây giờ, mới xa nhau mười ba mười bốn tiếng, trong khoảng thời gian đó còn gọi video call cho nhau.

Sao cô không tin lắm nhỉ.

Trần Ân Tứ nheo mắt quan sát anh thêm một lúc, "Anh… nửa đêm nửa hôm chạy về, không chịu ngủ, ngồi bên cạnh nhìn em chằm chằm, không phải đã làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?"

Tần Kiết: "…"

"Chẳng hạn như, ở Thượng Hải giấu em vụиɠ ŧяộʍ với người phụ nữ khác?"

Tần Kiết: "…"

"Anh không nói chuyện là có ý gì? Chẳng lẽ anh giấu em vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông?"

"Anh vụиɠ ŧяộʍ cái khỉ mốc." Tần Kiết cố nén ý định đánh cho cô bạn gái càng nói càng quá đáng xuống, cảm thấy hơi đau đầu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Anh không có nổi phản ứng với người khác."
"…"

Nói trắng trợn như thế là sao?

Trần Ân Tứ bĩu môi: "Cũng không thể trách em đa nghi được."

Tần Kiết: "Cái gì?"

Trần Ân Tứ cọ nhẹ đùi mình lên chỗ dưới bụng của Tần Kiết: "Bình thường anh ngả ngớn như gì, giờ có phản ứng hơn nửa ngày rồi cũng không có động tĩnh gì."

"Đổi lại là lúc trước, anh mà nói xong câu dùng cơ thể để cầu xin, em muốn đứng dậy bỏ đi chắc chắn anh sẽ không cho, hôm nay anh không những để cho em đi, còn đỡ em đứng dậy nữa."

"…"

Nghẹn lời thật.

Suy nghĩ trong đầu bạn gái bé nhỏ kì lạ thật.

Nhưng hình như phân tích cũng nhanh nhạy lắm?

Tần Kiết phát hiện, mỗi lần mình có vẻ ân cần chu đáo một chút đều bị bạn gái bé nhỏ chụp mũ.

Lần trước thấy cô gầy đi rất nhiều, mệt đến mức nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay, bị cô hiểu lầm là thời gian ngắn, lần này lại là… anh đi vụиɠ ŧяộʍ.
Trần Ân Tứ cười khẩy: "Chắc chắn anh ở bên ngoài ăn vụng no rồi, nên đêm nay mới như thế, lại còn không lung lay…"

"…"

Được.

Tần Kiết chả buồn nói gì nữa, dứt khoát lột sạch quần áo của hai người, giữ nguyên tư thế cô nằm bò trên người anh…

… Vào thẳng đề chính.

Lời chỉ trích của Trần Ân Tứ lên đến cửa miệng tức khắc bị nghẹn lại trong cuống họng, ngón tay cô đặt trên vai Tần Kiết bất giác bấu chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play