Chương 356 ANH NHỚ MẶC CẢ

Hình ảnh lại tạm dừng, giây lát sau, tiếng cười rất khẽ của Tần Kiết vang lên.

Lại dừng thêm chốc lát, Tần Kiết nhướng mắt: "Là của chúng ta."

Trần Ân Tứ bắt không kịp nhịp, ngơ ngác "hả" một tiếng, sau đó mới hiểu ra câu nói này còn phải thêm vào ba chữ.

Đêm đầu tiên.

Là đêm đầu tiên của chúng ta.

Không hiểu sao cùng một câu nói nhưng khi được thốt ra từ miệng Tần Kiết lại có thêm phần mập mờ và tán tỉnh, tai Trần Ân Tứ ửng hồng.

Hồng hồng, khá đáng yêu.

Tần Kiết không cầm lòng được lại khẽ cười.

Cười cái gì mà cười.

Tai Trần Ân Tứ càng đỏ hơn, cô lén đưa tay sờ rái tai mình, muốn mắng Tần Kiết, nhưng lời đến bên miệng cô lại không nhịn được cười.

Tần Kiết: "Cười gì vậy?"

Trần Ân Tứ: "Thế anh cười cái gì?"
Tần Kiết: "Anh vui."

Trần Ân Tứ há miệng, bị sự thẳng thắn và trực tiếp của Tần Kiết làm nghẹn lại.

Đương nhiên cô hiểu ý anh muốn nói, biết được người tranh mua căn hộ ở chung cư Hoa Viên với anh là em, anh rất vui.

Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, đúng là một chuyện đáng vui, em để ý đến những chuyện trong quá khứ, anh cũng vậy, em dốc hết sức để tìm lại thời gian đã mất, anh cũng đang góp nhặt từng chút một.

Không gì có ý nghĩa hơn cả hai cùng hướng về nhau.

Trần Ân Tứ chợt hiểu ra, sáu năm trước tại sao Tần Kiết lại dùng Tô Nam Nam để thăm dò cô, tại sao lại hỏi cô "Trần Hề em có yêu anh không?".

Khi em nỗ lực để yêu anh, đồng thời anh cũng đang nỗ lực để yêu em thì mới có ý nghĩa.

Khi ấy cô không có cảm giác an toàn, chẳng phải anh cũng vậy sao?

Tần Kiết cách hai màn hình di động thấy Trần Ân Tứ mãi không lên tiếng, bèn hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Trần Ân Tứ chớp mắt, bình tĩnh nhìn Tần Kiết trên di động: "Đang nghĩ… em cũng rất vui."

Tần Kiết cụp mắt cười khẽ.

Trần Ân Tứ nhìn bạn trai khiến người ta điên đảo, cũng cười theo.

Hai người lại không nói gì nữa, trong sự im lặng không còn ngơ ngác, kinh ngạc và ngập ngừng như khi nãy, chỉ có tình cảm dạt dào.

Tần Kiết: "Anh mua nhà nhé?"

Trần Ân Tứ ừ hử: "Còn phải hỏi sao?"

"Không cần hỏi," Tần Kiết nhếch môi cười: "Nhưng cũng phải làm đúng quy trình tôn trọng bạn gái bé nhỏ chứ đúng không?"

Tần Kiết: "Vậy anh chạy sang Thượng Hải một chuyến nhé?"

Trần Ân Tứ gật đầu, "ừ" rất khẽ.

Tần Kiết: "Tối nay?"

Gấp thế à?

Trần Ân Tứ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Không đợi cô lên tiếng, Tần Kiết đã nói: "Đợi không nổi nữa, kéo dài lâu lắm rồi."

Hình như đúng là đã kéo dài rất lâu…
Trần Ân Tứ gật đầu: "Vậy cũng được."

Trần Ân Tứ nhớ đến việc hai người họ giành nhau căn nhà mà đẩy giá lên cao, lại nói: "Còn nữa…"

Tần Kiết không lên tiếng, nhìn vào mắt cô qua màn hình di động.

Trần Ân Tứ sờ mũi, ậm ừ nói: "Chuyện… chuyện… giá cả… anh nhớ phải mặc cả."

Tần Kiết phì cười.

Trần Ân Tứ cũng cười theo: "Ngốc quá đúng không?"

"Ừ, đúng là ngốc thật." Đáy mắt Tần Kiết đong đầy ý cười: "Nhưng anh thích."

Trần Ân Tứ "ờ" lên một tiếng: "Thế thì em cũng miễn cưỡng thích chút chút."



Kết thúc cuộc gọi, Tần Kiết ra thẳng sân bay, Lục Tinh tạm biệt Đường Cửu rồi lái xe đến thẳng biệt thự Ngô Đồng.

Trên đường đi, Lục Tinh nhận được điện thoại phỏng vấn của giới truyền thông mới biết Trần Ân Tứ lại lại lại lên mạng đăng liên tiếp ba bài mắng người.
Đến biệt thự Ngô Đồng, lúc đứng trong thang máy, Lục Tinh đăng nhập vào Weibo để tìm hiểu tình hình.

Không xem thì thôi, vừa xem Lục Tinh đã tức muốn ói máu, cô vừa dùng tài khoản @Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm chia sẻ bài Trần Ân Tứ mắng Châu Đồng, vừa gõ cửa nhà Trần Ân Tứ.

Trần Ân Tứ mở cửa, Lục Tinh đá giày cao gót ở thềm cửa rồi đi chân trần vào nhà: "Chị mới đi mua nhà giúp em thôi mà ả khốn Châu Đồng kia đã lên mạng gây ra chuyện thế này rồi? Cô ta cũng mặt dày quá nhỉ, dám nói chúng ta gây chú ý. Còn mấy bài viết Weibo kia, cô ta lấy trộm từ chỗ em khi nào vậy?"

"Trời má, lúc ở phim trường ‘Sinh Mệnh’, bố tổ nhà cô ta, hóa ra từ lúc đó cô ta đã không có ý tốt rồi."

"Ghê tởm thế là cùng, chị chưa bao giờ gặp người nào ghê tởm hơn cô ta…"
Lục Tinh vừa mắng vừa ấn thích những bài mắng chửi Châu Đồng trên Weibo.

Đợi khi dùng hết lượt thích của Weibo, không ấn được nữa, cô giận đùng đùng ném di động lên sofa: "Weibo rác rưởi, lại còn bày ra trò giới hạn số lượt thích."

Trần Ân Tứ đã qua cơn giận từ lâu, ra vẻ người từng trải vỗ vai Lục Tinh, ân cần đưa cho cô ấy một cốc nước: "Bình tĩnh đừng nóng."

"…"

Lục Tinh im lặng trong giây lát, uống hết nửa cốc nước, "Bốn chữ bình tĩnh đừng nóng mà em cũng có mặt mũi nói với chị?"

"Khi sự việc xảy ra, em không liên lạc ngay với người quản lí là chị, lại tự ý mắng lại Châu Đồng, em bình tĩnh đừng nóng thật đấy!"

Trần Ân Tứ: "…"

"Đúng rồi," Lục Tinh chợt nảy ra ý tưởng, đứng bật dậy, cắn ngón tay, trầm ngâm suy nghĩ, đi quanh sofa mấy vòng: "Ân Ân, đây là cơ hội trời ban đấy, chúng ta nhân cơ hội này tẩy cho trắng trẻo một phen đi."
"Châu Đồng vốn muốn lật đổ em, kết quả lại gieo gió gặt bão tự dồn mình vào đường cùng, bây giờ trên mạng đều nói trông em như bình hoa nhưng khi nổi giận rất nóng nảy, cũng rất có lòng chính nghĩa, cộng thêm chuyện trước kia em từng cứu một bé trai trong thời gian ghi hình chương trình truyền hình thực tế, chúng ta có thể liên lạc với truyền thông và người hâm mộ, dẫn dắt dư luận theo chiều hướng này, có thể thay đổi hình tượng của em. Ngoài ra, bây giờ ‘Sinh Mệnh; đang gây sốt, những gì em ghi lại trong quyển sổ kia, chúng ta vốn không định công khai, nhưng bây giờ Châu Đồng đã giúp chúng ta công khai rồi, có thể nhân cơ hội này chia sẻ thêm vài bài ghi chú liên quan ‘Sinh Mệnh’ và phương diện y tế của em, chẳng phải em vẫn luôn muốn trở thành diễn viên sao, diễn xuất của em trong ‘Sinh Mệnh’ cũng rất đạt…"
Lục Tinh càng phân tích càng thấy nếu bỏ qua lần này, e rằng sau này không tìm được cơ hội tốt như thế để tẩy trắng nữa.

Cô lập tức cầm di động lên, bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho ekip, thuật lại suy nghĩ của mình, cuối cùng lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: "Chúng ta có thể liên lạc với phía sản xuất ‘Sinh Mệnh’, để họ đứng ra nói giúp em, nhân tiện tiết lộ chuyện em tham gia diễn ‘Sinh Mệnh’ không nhận thù lao, còn cảnh khóc mà mọi người đều khen ngợi của em, chẳng phải có clip hậu trường ư, do quá nhập vai mà khi kết thúc em còn khóc rất lâu, cũng tung ra luôn một thể…"

"Trần Vinh là em gái em, cũng là nhà đầu tư của ‘Sinh Mệnh’, sau lưng chị có Mục Sở Từ, với bối cảnh như thế, em còn cố gắng quay phim, để nhận được bộ phim này không tiếc không nhận thù lao… Thử hỏi với hình tượng như vậy, sao có thể đi hầu ngủ cho được?"
Lục Tinh càng nghĩ càng kích động, kích động đến mức rơi nước mắt: "Ân Ân, hai năm, hai năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội gột sạch chỗ nước bẩn mà họ hắt lên người chúng ta rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play