"Thím lầu trên, ship cho thím cây viết, mau viết hết ra đi!"
"Tôi ship giấy, mau viết ra đi!"
"Mau viết ra đi!"
"…"
Lục Tinh nhìn mấy bình luận tùm lum tà la trên mạng, khẽ xoa trán, cầm di động gọi cho Trần Ân Tứ.
Gọi đến lần thứ hai mới được bắt máy.
Giọng Trần Ân Tứ hơi khàn, dường như khó chịu vì bị đánh thức: "Tinh Tinh à?"
"Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ?" Lục Tinh nhìn đồng hồ treo trên tường, đã quá trưa rồi.
Trần Ân Tứ trở mình, vẫn chưa tỉnh hẳn: "Em mới ngủ chưa bao lâu mà."
"Sao vậy?"
Bị Lục Tinh hỏi, Trần Ân Tứ đỏ mặt vùi đầu xuống gối.
Còn sao nữa? Chẳng phải bị tên khốn Tần Kiết kia hành hạ sao.
Mười hai giờ đêm anh làm việc xong quay về, cô vừa ngủ đã bị đánh thức, khó khăn lắm mới chịu thả cho cô đi ngủ, kết quả chưa được bao lâu lại bị anh đánh thức. Trần Ân Tứ thở dài ai oán, chợt nhớ ra lúc sáng khi cô mơ mơ màng màng, Tần Kiết dán lên người cô từ phía sau, liếm hôn vùng sau cổ cô, cởϊ áσ của của cô ra, khi đánh thức cơ thể cô còn kề bên tai cô nói: "Cuối cùng cũng quen với anh rồi."
Cô chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc váng vất, nghe anh nói chỉ "hử?" một tiếng.
Ngón tay của anh trượt dọc theo bụng dưới của cô đi xuống, "Dễ đi vào hơn nhiều rồi."
Sau đó…
Trần Ân Tứ nhớ đến hình ảnh giới hạn độ tuổi kia, vùi mặt sâu vào gối hơn.
Lục Tinh không biết nghệ sĩ của mình đang nghĩ gì, tưởng cô phiền lòng vì chuyện trên mạng: "Bị chuyện trên mạng làm cho mất ngủ à?"
Trần Ân Tứ dừng nghĩ xa xăm, hắng giọng, đỏ mắt bình tĩnh hỏi, "Chuyện trên mạng là chuyện gì?"
"Trên mạng xảy ra chuyện gì?" Trần Ân Tứ tiện tay lấy iPad ở bên cạnh, mở Weibo, "Trời đất, sao Weibo của em lại có thông báo được tag thế này." Lục Tinh chu đáo cho Trần Ân Tứ hai phút để tiêu hóa chuyện trên mạng: "Tối qua em đến Tứ Quý thật à?"
"Ừm." Trần Ân Tứ không còn buồn ngủ nữa, cô đau đầu ném iPad sang một bên: "Hôm qua em đưa tài liệu qua cho Tần Kiết, ở lại đó chưa đến mười phút."
"Hơn nữa, trong khách sạn có cả khách hàng nữa, màu son của em thay đổi là vì em khát nên uống một ly nước."
Lục Tinh: "Còn dấu hôn thì sao? Còn cả vết cắn nữa?"
Trần Ân Tứ lầm bầm: "Mấy cái đó không phải tối qua để lại."
"Là chiều hôm qua để lại…"
Lục Tinh: "…"
Có gì khác biệt ư?
Không đúng…
Lục Tinh: "Ban ngày tuyên dâm?"
"…"
Trần Ân Tứ nhận ra mình lỡ lời, trở mặt ngay: "Lục Tinh, chị có đạo đức nghề nghiệp không hả? Việc chị cần làm bây giờ là nhanh chóng xử lí chuyện trên mạng, mấy chuyện này còn cần em nhắc nhở chị sao?" "Thẹn quá hóa giận!"
"Lục Tinh!"
Lục Tinh biết dừng đúng lúc: "Được rồi, bây giờ chị liên hệ với khách sạn Tứ Quý trích xuất camera em ra vào khách sạn tối qua để đăng lên mạng thanh minh, trước khi đăng bài chị sẽ bàn bạc với em, còn dấu hôn trên cổ, chị nói là bị muỗi cắn nhỉ?"
Nửa tiếng sau, đoạn clip Trần Ân Tứ ra vào khách sạn Tứ Quý được đăng lên mạng.
Đoạn clip rất toàn diện, từ lúc Trần Ân Tứ lái xe vào hầm đỗ xe của khách sạn, đến khi cô đi vào thang máy lên lầu, sau đó cô gõ cửa phòng nào đó, ở trong đó vài phút rồi đi ra, tất cả đều có đầy đủ.
Đoạn clip này được chia sẻ khắp trên mạng, Lục Tinh cũng cho phòng quan hệ công chúng đăng bài thanh minh: "Cô Trần Ân Tứ được bạn bè nhờ cậy đến đưa đồ, thời gian nán lại khách sạn Tứ Quỷ không đến mười phút, không phải hẹn hò giữa đêm, mong mọi người hóng chuyện một cách lí trí." Bên dưới bài thanh minh, phòng quan hệ công chúng còn trả lời hai câu hỏi.
@Thánh lố Hạ Quý Thần: "Dấu hôn giải thích thế nào?"
@Phòng làm việc Trần Ân Tứ trả lời: "Bị muỗi cắn đấy."
@Phòng làm việc Trần Ân Tứ trả lời: "Muỗi độc."
Đoạn clip từ camare rất rõ nét, dài mười phút mười ba giây, trừ đi thời gian lái xe xuống hầm và đi thang máy, thời gian đi vào phòng khách sạn là ba phút ba mươi bảy giây.
Cư dân mạng xem được đoạn clip lập tức bàn luận sôi nổi.
"Vào phòng có ba phút ba mươi bảy giây, thời gian này đâu làm được chuyện gì nhỉ?"
"Tắm còn không kịp nữa là."
"Xem ra chỉ đi đưa đồ thôi thật."
"Thở dài, hơi thất vọng, tôi còn tưởng có chuyện hay để hóng hớt."
"Lỡ như ba phút ba mươi bảy giây đó xảy ra chuyện gì thật thì sao?"
"Cởϊ qυầи áo không cần thời gian chắc?" "Dạo đầu không cần thời gian chắc?"
"Lỡ như cởϊ qυầи áo chỉ cần ba mươi giây thì sao? Lỡ như không có dạo đầu thì sao? Lỡ như người rất quan trọng với Trần Ân Tứ kia chỉ có một phút thì sao…"
"Cũng không phải không có khả năng, rất nhiều người đàn ông có thời gian không dài lắm."
"Chời má, nói vậy là cũng có khả năng làm một nháy thật hả?"
Đang yên đang lành một tin giật gân đã được bẻ lái tạo ra như thế.
Dần dần không ai để ý Trần Ân Tứ có đi hẹn hò lúc nửa đêm hay không nữa, hot-search kia cũng từ từ hạ xuống.
Cứ ngỡ sự việc này này đã lắng rồi, một chủ đề khác lại âm thầm trèo lên vị trí cuối bảng hot-search.
#Người rất quan trọng với Trần Ân Tứ chỉ được một phút#
…
Trần Ân Tứ mất nửa tiếng đồng hồ để vẽ một khung truyện tranh. Tần Kiết chibi ôm Trần Ân Tứ chibi ngồi trên sofa.
Trần Ân Tứ: "Tần Kiết, nếu một ngày em thay lòng đổi dạ, muốn ra đi anh sẽ làm thế nào?"
Tần Kiết: "Đánh gãy hai chân của em, rồi nuôi em đến khi chết."
Trần Ân Tứ: "Thế lỡ như em chết thì sao?"
Tần Kiết: "Vậy anh sẽ chết chung với em."
Chụp ảnh xong, Trần Ân Tứ đăng nhập vào tài khoản "Lên mạng đặt bừa một cái tên", vào chủ đề Kiết Phong Tẩy Trần rải đường của ngày hôm nay.
Trước khi đăng xuất, Trần Ân Tứ nhìn lướt qua bảng hot-search, hí hửng chụp màn hình chia sẻ cho nhóm "Clang Rose".
Tần Kiết vừa bàn xong công việc với Dung Dự, cầm di động lên, thấy tin nhắn trong nhóm.
Trong ảnh chụp màn hình có một dòng chữ: #Người rất quan trọng với Trần Ân Tứ chỉ được một phút#
Tần Kiết: "…"
Trần Ân Tứ: "Ha ha ha ha, cười chết mất thôi, cư dân mạng nói Tần Kiết chỉ được một phút." Tần Kiết: "…"
Trần Ân Tứ: "Cười chảy nước mắt.jpg"
Trần Ân Tứ: "Cười đau cả bụng.jpg"
Trần Ân Tứ: "Cười chết bé rồi.jpg"
Trần Ân Tứ: "Chị em mau @mình đi."
Tần Kiết ngập ngừng chốc lát, @Trần Ân Tứ.
Bạn xem bát mì này vừa to vừa tròn @Tần Một Phút.
Tần Kiết: "…"
Giỏi, thế này là muốn cho mọi người xem biệt hiệu cô vừa sửa xong đấy à?
Tần Kiết nhếch môi cười, ném đi động đi.
Ba giây sau, Tần Kiết lại cười khẩy.
Xem ra tối qua anh… chưa dốc đủ sức rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT