Cô nói rõ ràng lắm rồi, sao anh không có phản ứng gì vậy?
Trần Ân Tứ nhìn trộm Tần Kiết, vùi mặt vào ngực anh như chim đà điểu, lầu bầu nói: "Em đâu yếu ớt đến thế."
"Hôm qua em đã không thấy mệt mỏi mấy rồi…"
Cô đâu phải muốn ngủ với anh, cô đang muốn phóng hỏa thiêu chết anh thì có.
Tần Kiết cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, nghiến răng thầm chửi thề.
Anh siết eo cô, kéo cô sát vào người mình, cúi đầu kề bên tai cô gằn từng chữ, trong lòi nói như mang theo ngọn lửa: "Đúng là nghịch ngợm thiếu dạy dỗ mà."
Hơi thở của anh nóng rực, phả lên vành tai đỏ bừng của cô, thấy hơi ngứa ngáy, cô rụt cổ, ngón tay đang đặt trên eo siết chặt áo anh: "Vậy anh trai mau đến dạy dỗ em đi." Tần Kiết nghiến răng, "Mẹ nó chứ em cứ làm bậy đi."
"Anh sẽ cố gắng dịu dàng."
Cố gắng dịu dàng để không khiến em chết trên giường.
Tần Kiết cúi đầu lấp kín môi cô, bắt đầu lột quần áo cô.
Trần Ân Tứ chưa kịp phản ứng, Tần Kiết đã lật người, đè cô nằm bò trên sofa.
…
…
Không phải chứ?
Anh có cần trực tiếp thế không?
Dù trước kia họ từng bên nhau, nhưng đã sáu năm qua đi rồi, chưa gì anh đã đi thẳng vào chủ đề chính, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá vậy?
Trần Ân Tứ hốt hoảng, lưng đã ửng hồng, "Anh, anh trai, anh trai ơi… em, em, em vẫn còn chưa tắm."
Tần Kiết cắn nhẹ vai cô, giọng khàn đục: "Đợi lát nữa anh trai sẽ tắm cho em thật tốt."
"Vậy, vậy, vậy anh… anh trai… anh… cũng đâu thể không quan tâm đến kỹ thuật chứ ~"
Âm cuối của Trần Ân Tứ khẽ run lên, ngón tay giữ chặt gối ôm trên sofa… …
….
Khi bị Tần Kiết kéo vào phòng tắm, Trần Ân Tứ không biết sao lưng mình lại lành lạnh.
Cô cảm thấy mình nhất thời cảm động và đau lòng, đã tự đào cho bản thân một cái hố.
Nhất là khi nhìn thấy Tần Kiết cầm vòi sen xối lên vách kính trong phòng tắm, cảm giác đó lại càng mãnh liệt.
Chân cô đã mềm nhũn ra, muốn bỏ trốn theo phản xạ có điều kiện, kết quả cô vừa đi về phía cửa phòng tắm được hai bước đã bị Tần Kiết tóm lại.
"Chạy đi đâu?" Anh hôn lên sau tai cô, đưa tay sờ tấm kính.
"Ấm rồi."
Dứt lời, anh chỉnh vòi tắm thành vòi hoa sen lớn trên đỉnh đầu.
Trong tiếng nước rào rào, anh dán lên cơ thể cô.
Trần Ân Tứ nghĩ mãi không hiểu "ấm rồi" là có ý gì, đến khi bị anh nâng lên, tấm lưng dán lên mặt kính ấm áp mới hiểu ra.
Lát nữa anh trai sẽ tắm cho em thật tốt… tắm mất nửa cái mạng của cô. …
…
Trần Ân Tứ đã hiểu được sâu sắc, không phải cô tự một cái đào hố cho mình, mà tự đào một cái hố khổng lồ, đào thôi không nói, còn tự tay cầm xẻng chôn mình nữa.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao đêm đó ở Thượng Hải anh lại bỏ qua cho cô. Cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi cô từ Quảng Châu về Bắc Kinh, mấy ngày qua anh lại không chạm vào cô. Càng hiểu sâu sắc hàm ý của câu "Mẹ nó chứ em cứ làm bậy đi" khi nãy.
Anh nói không sai chút nào.
Đúng là cô bậy quá.
Ban đầu cô còn cắn chặt môi không chịu kêu rên, nhưng cuối cùng lại không màng đến tôn nghiêm, liêm sỉ gì đó nữa, đầm đìa nước mắt, yếu ớt xin tha.
"Anh, anh trai, anh trai, em sai rồi, em không dám nữa, em…"
"Thời gian ngắn?"
"Không ngắn, không ngắn, sức Kiết gia là bền nhất."
"Ngủ với anh đến chán rồi?"
"Không, không, không." "Trước kia nói gì ấy nhỉ? Bên ngoài hào nhoáng bên trong chả ra gì? Kỹ thuật giường chiếu tệ hại? Chỉ là một cái gối thêu hoa, bánh trôi không nhân, tốt mã giẻ cùi?"
"Không phải em, em chưa từng nói… Sau này em không bao giờ nói nữa… Anh trai, anh trai, anh chậm chút đi…"
"Gọi ông xã."
"Ông xã, ông xã…"
Mọi lời nịnh nọt đều đã nói hết mà Trần Ân Tứ cũng không xin được một con đường sống, nức nở nổi quạu: "Tiên sư bố nhà anh, mẹ nó chứ anh có thôi đi không hả… hu hu hu…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT