Trần Ân Tứ tham đẹp, dù xuống lầu vứt rác cũng phải ăn mặc thật đẹp, huống hồ hôm nay đi dự sinh nhật của người khác, cô càng phải sửa soạn kỹ càng.
Đợi đến khi cô rề rà bước ra, Tần Kiết đã đóng gói xong các món đồ có chữ ký Mục Sở Từ từ lâu.
"Anh nói em nên đeo chiếc túi này, hay là chiếc này?"
Nhìn vẻ mặt phân vân của bạn gái mình, Tần Kiết rất muốn nói "Đều là màu trắng cả, có gì khác biệt sao?"
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tần Kiết từng qua lại với cô bảy tháng, vẫn rất biết điều giúp cô chọn.
Nếu nói ra câu kia thật, có thêm nửa tiếng nữa thì bạn gái bé nhỏ nhà anh cũng chưa ra khỏi cánh cửa này.
Chọn túi xong, lại chọn giày, cuối cùng cũng có thể xuất phát, Tần Kiết hỏi: "Sao em giữ nhiều đồ có chữ ký của người đàn ông này vậy?" Trần Ân Tứ nhìn hộp quà lớn nhỏ Tần Kiết đang xách trong tay: "Không chỉ có của Mục Sở Từ, các minh tinh có tiếng trong giới giải trí em đều có cả."
"…"
Thì ra bạn gái nhà anh không chỉ giấu chữ ký của một người đàn ông.
…
Sinh nhật của Tái Tái được tổ chức tại nhà.
Khi Trần Ân Tứ và Tần Kiết đến, Dung Dự, Đường Cửu và Lâm Nhiễm đều đã có mặt.
Cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng la hét của Tái Tái, nhưng khi Lâm Nhiễm ra mở cửa, Tái Tái đang vui mừng cầm món quà Dung Dự tặng ngoảnh đầu nhìn thấy Trần Ân Tứ sau lưng Tần Kiết, thì giật nảy mình.
Mạc Lam nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bếp đi ra, Mạc Tái Tái nhìn thấy mẹ, lập tức cầm đồ chơi trốn ra phía sau Mạc Lam.
"A Kiết, cô Trần, hai người đến rồi." Mạc Lam cúi đầu nhìn Mạc Tái Tái: "Sao không chào chú và dì." Mạc Tái Tái: "Chào chú Kiết, chào dì Trần."
Mạc Lam biết lần trước Mạc Tái Tái suýt gây ra họa lớn ở nhà Tần Kiết nên xấu hổ.
Người sống trên đời đều sẽ phạm sai, không thể vì xấu hổ hoặc áy náy mà trốn tránh.
Trước khi Trần Ân Tứ đến, Mạc Lam đã nói lí lẽ này cho Mạc Tái Tái nghe, chị sẽ không thay cô bé làm dịu bầu không khí.
Mạc Lam vỗ nhẹ đầu Mạc Tái Tái, khích lệ: "Tái Tái, mẹ phải đi nấu cơm, con giúp mẹ rót nước cho chú Kiết và dì Trần đi."
Mạc Tái Tái gật đầu, đứng cạnh Mạc Lam thêm một lúc rồi mới đi vào bếp.
Không lâu sau, cô bé bưng một chiếc khay đến trước mặt Tần Kiết và Trần Ân Tứ.
Lí lẽ đều đã hiểu, nhưng đến khi làm thì vẫn hơi mất tự nhiên, Mạc Tái Tái cúi gằm mặt không dám nhìn Trần Ân Tứ, đặt nước xuống bàn xong, lí nhí nói: "Chú Kiết, dì Trần, uống nước." "Cảm ơn Tái Tái." Thật ra Trần Ân Tứ cũng hơi lúng túng, Tái Tái lại là thọ tinh, cô không muốn đứa bé không vui vẻ trong ngày sinh nhật, cô lập tức đưa hết toàn bộ quà cho Mạc Tái Tái: "Quà sinh nhật tặng cháu."
Mạc Tái Tái nhìn các hộp quà lớn nhỏ chất thành đống, không dám tin: "Toàn bộ đều là của cháu ạ?"
"Đúng vậy, tặng cháu hết, cháu mở ra xem thử đi."
Mạc Tái Tái thầm trầm trồ rồi lại gãi đầu: "Cháu đem về phòng mở có được không ạ?"
Trần Ân Tứ bật cười: "Đi đi."
Mạc Tái Tái chạy qua lại hai lượt mới ôm hết số quà Tần Kiết gói về phòng ngủ của mình.
Ba phút sau, tiếng Mạc Tái Tái vang lên "woa".
Lại thêm ba phút sau, Mạc Tái Tái kêu "má ơi" đặc giọng Đông Bắc.
Lại thêm ba phút nữa, "Á á á á á á á á á á đẹp trai quá đi mất!"
Mười phút sau, mọi người nghe thấy tiếng cô bé nói chuyện, hình như đang khoe với bạn học: "Nhìn thấy chưa, chữ ký đó!" …
Nửa tiếng sau, Mạc Tái Tái ôm cả đống đồ có chữ ký của Mục Sở Từ chạy ra, cô bé đã quên sạch sự xấu hổ và áy náy khi nhìn thấy Trần Ân Tứ ban nãy, chạy thẳng đến trước mặt cô: "Dì Trần ơi, làm sao dì có được mấy thứ này vậy?"
"Dì Trần ơi, dì ngầu quá đi thôi!"
"Có nằm mơ cháu không không dám nghĩ sẽ có được nhiều chữ ký của thần tượng mình như thế."
Trần Ân Tứ nhìn Mạc Tái Tái kích động đến mức nói năng lộn xộn thì bật cười: "Cháu thích anh ta đến thế thật à, đợi sau này có thời gian, dì dẫn cháu đi chụp ảnh chung với anh ấy."
"Má ơi! Có thể chụp ảnh chung thật ạ? Cháu sẽ được gặp thần tượng của mình ư? Woa, dì Trần ơi, dì ngầu quá đi! Dì Trần ơi, cháu yêu dì, cháu yêu dì!" Nói đoạn, Mạc Tái Tái đã lao đến ôm chặt Trần Ân Tứ.
"…" Trong mắt Mạc Tái Tái không còn ai khác, cô bé bám theo Trần Ân Tứ như một cái đuôi nhỏ, cả lúc ăn cơm cũng phải ngồi cạnh Trần Ân Tứ, không ngừng hỏi cô chuyện liên quan đến Mục Sở Từ.
Ăn cơm xong, Mạc Tái Tái giúp mẹ rửa bát rồi lại quấn lấy Trần Ân Tứ: "Dì Trần ơi, lúc dì đóng phim ‘Sinh Mệnh’ với thần tượng của cháu, có cùng nhau ăn cơm không?"
"Dì Trần ơi, cháu xem đoạn giới thiệu của Sinh Mệnh, trong đó có cảnh hôn của dì với thần tượng cháu, hai người hôn thật hay hôn giả vậy ạ?"
"Dì Trần ơi, còn lúc hai người cùng nằm trên giường, thần tượng của cháu cởi trần, chao ôi, dì hạnh phúc quá đi…"
"…"
Tần Kiết búng lên ót Mạc Tái Tái một cái: "Được rồi, để dì Trần của cháu nghỉ ngơi một chút, dẫn chú đi xem bài thi thử giữa kỳ của cháu nào."
"Chú Kiết, chú là ma quỷ sao?" Mạc Tái Tái không tình nguyện đứng dậy, cúi gằm mặt đi theo Tần Kiết vào phòng sách.
Tần Kiết đi kiểm tra bài cho Mạc Tái Tái, ba người Dung Dự, Đường Cửu và Lâm Nhiễm đang đánh bài, Trần Ân Tứ đứng bên cạnh xem.
Khi Dung – hố đen trò chơi – Dự thua đến lần thứ năm, Mạc Lam bưng ba cốc trà đến, chị đưa cho Dung Dự, Đường Cửu và Lâm Nhiễm mỗi người một cốc rồi nhìn Trần Ân Tứ: "Cô Trần, trà của cô ở bên kia, có cần tôi bưng qua đây cho cô không?"
"Không cần, không cần." Trần Ân Tứ đứng dậy đi qua đó. Bạn đang đọc truyện tại
Mạc Lam đi theo cô, đợi khi cách xa nhóm ba người đang đánh bài, chị chợt khẽ nói: "Cô Trần, chúng ta nói chuyện chút được không?"
Trần Ân Tứ thoáng sửng sốt, không nghĩ ra Mạc Lam muốn nói chuyện gì với mình, nhưng vẫn gật đầu: "Được chứ." Mạc Lam chỉ về phía phòng ngủ chính: "Chúng ta vào phòng tôi đi, ở đó yên tĩnh hơn."
Trần Ân Tứ không nói gì, đi theo Mạc Lam vào phòng ngủ.
Nhà Mạc Lam tuy hơi cũ, nhưng đều là vách tường gạch, hiệu quả cách âm rất tốt, đóng cửa lại thì không nghe thấy tiếng đánh bài bên ngoài nữa.
Mạc Lam chỉ chiếc ghế ngoài ban công ra hiệu cho Trần Ân Tứ ngồi, còn mình ngồi cạnh giường đối diện với Trần Ân Tứ.
Mạc Lam ngẫm nghĩ rồi nói: "A Kiết có từng nói với cô chuyện xảy ra sau khi cô rời đi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT