Chương 331 TAY MỀM QUÁ

Trần Ân Tứ chậm mất một nhịp mới sực hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cô bất giác cúi xuống nhìn tay mình.

Thật quá xấu hổ, bàn tay cô căng thẳng đến nỗi siết chặt lại, có thứ gì đó tràn qua các kẽ ngón tay, chảy dọc mu bàn tay xuống đến cổ tay vừa tê rần vừa đau nhói của cô.

Trần Ân Tứ nhìn thoáng qua, vành tai thoắt cái đỏ bừng, cô vội vàng vùi đầu vào bả vai Tần Kiết.

Tần Kiết cười rất khẽ, anh dùng chân đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bế cô đến trước bồn rửa mặt. Anh đứng sau cô, ôm cả người cô vào lòng mình, vặn vòi nước, kéo tay cô vào dòng nước đang chảy, động tác của anh thong thả, trông có vẻ nhàn nhã biếng nhác, nhưng Trần Ân Tứ nhìn rõ mười ngón tay anh đang kì cọ thứ gì trên tay mình, khung cảnh này khó diễn tả đến nỗi làm chân cô bủn rủn.
Tần Kiết rửa sạch từng ngón tay của Trần Ân Tứ, sau đó rút khăn giấy ra giúp cô lau khô, lòng bàn tay cô hơi đỏ, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, khẽ cười: "Tay mềm quá."

Trần Ân Tứ thầm nghĩ chắc chắn mình bị Tần Kiết dạy hư mất rồi, lần này cô lập tức hiểu những gì anh nói.

Gương mặt vừa hạ nhiệt lại nóng phừng phừng, cô cuống quýt bò dậy.

"Lần này nếu tốc độ nhanh hơn, không chừng sẽ mệt rã rời đấy."

"..."

Trần Ân Tứ đập một cái vào mu bàn tay Tần Kiết mà không buồn suy nghĩ: "Anh ngậm miệng lại đi, anh không nói không ai tưởng là câm đâu."

Tần Kiết cười không thành tiếng, không nói gì nữa, nhưng lại đặt môi mình lên gáy Trần Ân Tứ.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, ngưa ngứa, rất quyến rũ, Trần Ân Tứ rụt cổ lại, né sang một bên, cánh môi anh thuận thế rơi xuống cổ cô, nhẹ nhàng cắn lên mạch máu, rồi liếm nhẹ.
"Tần Kiết..."

Cô giãy giụa muốn né tránh, nhưng anh đã giữ chặt cổ cô lại, nâng mặt cô lên, đôi môi anh từ phía sau di đến phía trước cổ cô, cuối cùng rơi xuống môi cô, anh rất kiên nhẫn đốt lửa. Cho đến khi hoàn hồn lại, Trần Ân Tứ đã mất phương hướng rồi, cô ngồi quay lưng với bồn rửa mặt, nửa cưỡng ép nửa thuận theo anh, tay túm nhẹ lấy tóc anh, ngửa cổ lên để mặc cho anh hôn.

...

Không biết qua bao lâu, anh bế cô ngồi lên bệ rửa mặt. Khi cúi đầu xuống hôn anh, Trần Ân Tứ nhìn thấy rõ yết hầu nhô ra và đường cong khuôn cằm khi anh ngẩng đầu.

Người ta nói hồng nhan họa thủy, Trần Ân Tứ thầm nghĩ, vậy họ chưa nhìn thấy lúc Tần Kiết trên giường rồi. So với hồi thanh niên, anh bây giờ trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chính vì vậy, anh khi quần áo xốc xếch càng nhiều du͙ƈ vọиɠ hơn, càng nguy hiểm hơn.
...

Trần Ân Tứ tưởng rằng một lần ở trên giường đã đủ lắm rồi, nhưng thực tế cô quá ngây thơ.

Anh châm chước cho cô, nhưng thứ anh châm chước là hai chân cô.

Còn tay cô thì sắp gãy vì anh rồi.

Khi Trần Ân Tứ không biết tay mình sắp gãy bao nhiêu lần, cuối cùng Tần Kiết cũng tha cho cô.

...

Tần Kiết bế cô khỏi bồn rửa mặt, vừa hôn mái tóc cô, vừa khàn khàn hỏi: "Tắm rửa nhé?"

Nếu là tắm rửa... Anh đã xử lý tay cô rồi, giờ muốn xử cả chân cô ư?

Trần Ân Tứ nhắm mắt lại, cả người nóng bừng, nói không thành tiếng, chỉ biết khẽ gật đầu.

Tần Kiết bế cô thêm một lúc mới đứng lên đi xả nước.

"Nước đủ ấm rồi."

"Ừm."

Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết ra khỏi phòng tắm với ánh mắt đầy đề phòng, sau đó mới đưa tay kéo khóa, song vừa kéo xuống được một đoạn, cửa phòng tắm lại bị mở ra. Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết đi vào, lùi về sau nửa bước theo phản xạ có điều kiện: "Em muốn tắm một mình."
Tần Kiết cười đến nỗi bả vai run run, rồi ném chiếc áo sơ mi trong tay cho Trần Ân Tứ: "Được đấy, bạn gái bé nhỏ, em còn chịu chơi hơn anh nhiều."



Trần Ân Tứ nhận ra mình đã nghĩ xiên nghĩ xẹo liền đỏ bừng mặt, nghẹn họng không nói được gì.

"Lát nữa em cởϊ qυầи áo thì vứt ra ngoài, anh bảo người ta giặt cho em."

Cho đến khi Tần Kiết đóng cửa phòng tắm lại lần nữa, Trần Ân Tứ mới phát hiện chiếc váy mình đang mặc đã ướt một mảng.

Tắm rửa xong, Trần Ân Tứ nhảy lên giường, chui rúc vào trong chăn bông mà không buồn nhìn Tần Kiết lấy một cái.

Cô nhóc nhà anh bình thường ngang ngược kiêu căng, giờ lại tìm đủ cách né tránh như thế, đúng là làm anh ngứa ngáy chân tay mà.

Lúc này cô dễ thương quá!

Tần Kiết nhìn đống chăn thu lu trên giường rồi phá lên cười, sau đó cũng đi tắm. Đến khi anh tắm xong, bạn gái của anh đã chui đầu ra khỏi chăn, đang lướt điện thoại.
Cô nhìn anh, giơ điện thoại lên che mặt, vành tai đỏ bừng, lại bắt đầu rúc vào chăn.

Tần Kiết đi tới bên giường, thẳng thừng kéo cô ra ngoài: "Đừng trốn nữa, nói chuyện một lát đi."

"Em cảm thấy mình chẳng có gì cần nói với anh cả." Trần Ân Tứ túm lấy cái chăn, tiếp tục lên đầu mình.

Tần Kiết hừ khẩy, rồi bế cô lên đầu giường, dùng một tay giũ cái chăn đang bọc kín cô mấy cái, sau đó đắp lên hai người: "Không muốn nói chuyện suông với anh cũng được, để anh thưởng cho em..."

Nói đoạn, anh lần sờ bàn tay của cô trong chăn, rồi kéo nó ra ngoài. Trần Ân Tứ cố gắng giãy ra nhưng không thắng nổi sức anh. Tần Kiết đặt bàn tay cô lên môi mình, hôn lên từng ngón tay: "Vất vả cho em rồi."

Vất vả cái đầu nhà anh!

Trần Ân Tứ không buồn suy nghĩ, trở tay đánh vào cằm Tần Kiết một cái.
Tần Kiết phá lên cười, lồng ngực rung rung: "Xem ra tay vẫn còn sức."

Trần - tay vẫn còn đang tê rần - Ân Tứ thật sự sợ anh rồi: "Dừng ngay suy nghĩ của anh lại!"

"Muốn anh dừng lại cũng được thôi, vậy em nghe lời anh, nói chuyện với anh một lát đi."

Trần Ân Tứ nhận ra Tần Kiết thật sự chỉ muốn nói chuyện với cô, mà bị anh trêu chọc như thế cô cũng không thấy khó chịu, cuối cùng bĩu môi: "Nói chuyện gì?"

Tần Kiết cụp mắt nhìn Trần Ân Tứ: "Em nghĩ sao?"

Trần Ân Tứ thầm nghĩ bạn trai của cô đúng là thú vị, rõ ràng anh muốn nói chuyện, bây giờ ngược lại còn tỏ vẻ "em biết thừa phải nói gì rồi đấy".

Cô lườm anh một cái sắc lẹm, đang định đáp lại câu "Em nghĩ cái mông nhà anh", song lời còn chưa đến miệng, cô chợt hiểu ra nét mặt và ngữ khí vừa rồi của anh có nghĩa là gì.
Anh... muốn nói chuyện của Giang Sí với cô ư? Dù gì anh cũng là người rộng lượng.

Trần Ân Tứ nuốt ngược những lời mình muốn nói trở lại, thay vào đó đáp "ờ": "Anh nói về chuyện của Giang Sí à?"

"Chẳng phải anh đều biết rồi sao? Anh ta từng theo đuổi em, lại còn từng cầu hôn em. Hôm nay anh ta đến tìm em chỉ để nói mấy câu thôi, cũng coi như chính thức chào tạm biệt..."

Trần Ân Tứ nhớ đến chuyện cả tối nay bạn trai nhà cô còn ghen lên ghen xuống, liền tiện thể cho anh một viên an thần, xoa dịu cơn ghen của anh: "Ồ, còn nữa... tháng sau anh ta kết hôn rồi."

Giang Sí có kết hôn hay không, đối với Tần Kiết không quan trọng. Quan trọng là anh ta từng cầu hôn bạn gái nhà anh, hơn nữa bạn gái nhà anh còn suýt nữa lấy anh ta.

"Nên lúc anh ta cầu hôn em, em thật sự từng có suy nghĩ đồng ý đúng không?"
Trần Ân Tứ im lặng giây lát, quyết định không giấu anh: "Đúng vậy, em đã từng có suy nghĩ đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play