Trong phòng VIP của Trần Ân Tứ, có rất nhiều người sáng sớm mai phải bay đi Quảng Châu, mấy hôm nay vì chuẩn bị cho buổi họp báo mà bận muốn điên rồi, ai nấy đều đã thấm mệt, ăn no bụng rồi uống vài ly rượu lấy lệ sau đó giải tán.
Trần Ân Tứ chia tay Giang Sí, thấy tin nhắn Lục Tinh gửi đến khi tàn tiệc bèn đi thẳng lên lầu.
Lục Tinh và Trần Vinh đều đang ở trong phòng của cô, cô vừa vào hai người lập tức vây lấy cô như hổ rình mồi.
"Em/ chị đi gặp Giang Sí thật à?"
Trần Ân Tứ né khỏi bộ vuốt của họ đang vươn về phía hai cánh tay mình, "Gặp rồi."
Lục Tinh: "Đi gặp thật à? Tần Kiết có biết không?"
Trần Vinh thấy câu hỏi này của Lục Tinh thật ngớ ngẩn: "Chị ngu hả? Đương nhiên anh rể không thể biết rồi."
Lục Tinh: "Lỡ như biết rồi thì sao." Trần Vinh: "Đâu ra lắm lỡ như thế? Lỡ như anh rể không biết thì sao."
Trần Ân Tứ thờ ơ đi qua hai người đang hăng hái cãi nhau này, tìm đồ sạc cắm điện vào: "Anh ấy biết."
Lục Tinh và Trần Vinh: "Cái gì?"
"Anh ấy biết, Tần Kiết biết, là anh ấy để em đi."
Lục Tinh và Trần Vinh nhìn nhau, trước đó hai người còn đang cãi nhau không ngừng, giờ lại tâm ý tương thông đồng thanh nói: "Không ngờ Tần Kiết/ anh rể rộng lượng ghê nha."
Trần Ân Tứ nhớ lại trước khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Kiết nhắc đi nhắc lại câu "nhớ về sớm", đưa lưng về phía hai người kia phì cười.
Đúng là rất rộng lượng.
Cũng rất tôn trọng cô.
Chẳng qua ghen hơi khiếp.
Cô cầm di động, đang định báo cáo với bạn trai rất rộng lượng thì di động đã rung lên, Thầy Tần ghen hơi khiếp gửi tin nhắn: "Nhắc nhở nhẹ nhàng, em là người đã có bạn trai." Trước đó, câu nói này đã được Tần Kiết gửi năm lần.
Còn rất có quy luật, năm phút nhắc một lần, hệt như tổng đài tự động.
Trần Ân Tứ nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời cho bạn trai rộng lượng đến mức không thể rộng lượng hơn: "Em về phòng khách sạn rồi."
"Lục Tinh và Trần Vinh đang ở chỗ em, đợi họ đi rồi em sẽ gọi cho anh."
Thầy Tần: "Không qua tìm anh sao?"
Buổi chiều khi nhìn thấy Tần Kiết, Lục Tinh đã dặn đi dặn lại cô, khách sạn này có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, lịch trình đều bị tiết lộ trên mạng, đâu đâu cũng có fan cuồng và người hâm mộ, bất cẩn một tí là bị chụp được ngay, dặn cô phải giữ khoảng cách thật xa với Tần Kiết.
Trần Ân Tứ vừa định thuật lại những lời này với Tần Kiết, một tin nhắn mới đã nhảy vào màn hình.
Thầy Tần: "Anh đặt phòng ở khách sạn khác." Trần Ân Tứ hé môi, không nghĩ ngợi gì đã nhắn: "Phòng đôi?"
Thầy Tần: "Không thì sao? Phòng hai giường đơn?"
Thầy Tần: "Cũng không phải không được."
Thầy Tần: "Đỡ phải thay ga trải giường."
"…"
Theo tình hình này, cô mà đi tìm anh thì tối nay sẽ phải làm rồi?
Cô biết ngay mà, Tần Khốn Nạn chạy từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi đến Thượng Hải, nhìn tình địch là giả, ngủ với cô mới là thật.
Nhưng sáng mai cô phải bay, nếu làm chuyện xấu gì đó, ngày mai cô còn có thể mang đôi giày cao gót thật đẹp đi gặp người hâm mộ ở Quảng Châu sao?
Vì công việc, Trần Ân Tứ đành rụt rè hỏi: "Nhất định phải gặp vào hôm nay ư?"
Thầy Tần: "Em nói xem?"
Để em nói, vậy không cần thiết phải gặp nữa.
Tất nhiên Trần Ân Tứ vẫn rất nhân hậu, không đả kích thẳng thừng bạn trai siêu cấp rộng lượng kia của mình. Cô cắn môi nghĩ xem phải làm sao mới có thể dỗ dành bạn trai không giận, lại có thể để bạn trai thông cảm cho cô.
Hay là lên mạng đăng bài "tôi có một người bạn" tìm trợ giúp?
Trần Ân Tứ vào trang cá nhân, thấy dòng trạng thái Tần Kiết đăng vào hai mươi phút trước.
"Sạc dự phòng của quán cà phê này sạc nhanh thật."
Chiếc bàn trong ảnh đính kèm Trần Ân Tứ vô cùng quen thuộc, vì năm phút trước, cô vừa ngồi trên một chiếc bàn y hệt.
Trong nửa tiếng cô và Giang Sí gặp nhau, anh cũng ngồi suốt trong quán cà phê?
Người bạn trai này rộng lượng biết mấy!
Thật sự quá rộng lượng!
Rộng lượng nhất vũ trụ!
Trần Ân Tứ cảm thấy mình mềm lòng rồi, không thể từ chối lời mời tối nay qua làm chuyện xấu của bạn trai.
Anh từ Bắc Kinh chạy đến, cô ở riêng với anh không quá năm phút, chắc bất kì một người nào trong buổi họp báo hôm nay đều nói chuyện với cô nhiều hơn anh. Trần Ân Tứ thấy dưới dòng trạng thái của Tần Kiết, Dung Dự vào bình luận.
Dung Dự: "Sao lại chạy ra quán cà phê sạc pin?"
Tần Kiết: "Không đem theo dây sạc."
Chúa nói dối.
Trần Ân Tứ bĩu môi, quay lại khung thoại nhắn tin với Tần Kiết: "Vốn dĩ hôm nay không được, nhưng em phải đem dây sạc qua cho anh."
Thầy Tần: "…"
Lát sau, Thầy Tần: "Anh cho người qua đón em, biển số xe là…"
Trần Ân Tứ nhắn lại một chữ "Ừ", cất điện thoại, đuổi Trần Vinh và Lục Tinh về phòng.
Cô đi tắm, trong lúc tắm, suy nghĩ của cô mất khống chế bay hơi xa, cô căng thẳng dùng sữa tắm thêm lần nữa rồi mới tắt nước.
Cô thay ba bộ nội y mới chọn được bộ vừa ý.
Thay quần áo xong, sấy khô tóc, thoa xong kem dưỡng da, cô không khỏi thở dài.
Sao cô có cảm giác mình như con cừu dâng đến tận cửa chờ bị thịt thế này. Lại còn là loại cừu tự mình tắm rửa sạch sẽ dâng đến tận cửa nữa. Trần Ân Tứ lại rầu rĩ buông tiếng thở dài, thầm nghĩ bản thân mình thật vô dụng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc ngang qua quầy bar, khi nãy tắm quá lâu nên Trần Ân Tứ hơi khát, cô bèn mở tủ lạnh ra lấy một chai nước.
Khi đóng tủ lạnh, cô thấy trong rổ để đồ ăn vặt phía trên có hai chiếc hộp màu xanh xanh.
Là nhãn hiệu lúc trước Tần Kiết từng dùng.
Khách sạn bên Tần Kiết chắc cũng có mà nhỉ… Lỗ như không phải nhãn hiệu này thì sao?
Trần Ân Tứ cầm chai nước, ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định nhanh chóng lấy một hộp bỏ vào túi áo mình, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi xuống lầu.
Dọc đường khi chạm vào chiếc hộp cưng cứng trong túi áo, Trần Ân Tứ thở dài.
Cô điên rồi chắc, tự nhiên mang theo thứ này đi tìm Tần Kiết.
Lát nữa xuống xe cô phải lén tìm thùng rác để vứt mới được. Khách sạn Tần Kiết đặt cách khách sạn Tứ Quý không xa, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại.
Trần Ân Tứ xuống xe, chưa kịp đem món đồ trong túi đi vứt đã thấy Tần Kiết đang đứng trước cửa khách sạn đợi cô.
Không có cơ hội đi vứt, Trần Ân Tứ đành nhét chiếc hộp kia sâu vào trong túi như đang bịt tai trộm chuông, giữ khoảng cách năm mét với Tần Kiết, một trước một sau đi vào khách sạn như hai người xa lạ, vòng qua sảnh chính, vào thang máy, đi qua hành lang, vào phòng.
Cánh cửa phía sau bị Trần Kiết nhẹ nhàng đóng lại, Trần Ân Tứ bỗng nhiên rùng mình.
Tần Kiết vừa cài then, vừa hỏi: "Lạnh à?"
"Không…"
Còn chưa làm gì, sao cô đã căng thẳng thế này, còn thấy hơi khó thở nữa?
Trần Ân Tứ lặng lẽ nuốt khan, thản nhiên nói: "Chắc là gần quê bồn chồn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT