Trong lúc Lục Tinh kể lại, Trần Ân Tứ cũng lướt gần hết Weibo, sau đó cầm điện thoại của Lục Tinh lên xem.
Phỏng vấn qua điện thoại ít nhiều cũng có tạp âm, trong âm thanh rè rè, phóng viên giới thiệu đơn giản bản thân mình với Tần Kiết, sau đó hỏi anh mấy câu.
Phong viên: Xin chào anh Tần, xin hỏi, anh từng tài trợ cho Dương Linh đúng không?
Tần Kiết: Đúng vậy.
Phóng viên: Vậy xin hỏi khi xảy ra chuyện đó, tại sao anh không ngay lập tức đứng ra giải thích cho mình?
Tần Kiết: Lúc đó tôi đang bận.
Phóng viên: Khi đó anh đang bận nên không quan tâm, đúng không?
Tần Kiết: Thật ra bây giờ vẫn đang rất bận.
Phóng viên: Vậy xem ra anh Tần phải lên tiếng bảo vệ mình trong lúc bận trăm công ngàn việc rồi. Có vẻ như anh Tần rất tức giận với cách làm của Dương Linh nhỉ? Tần Kiết: Không tức giận mấy, ngược lại thì hơi sợ.
Phóng viên: Sợ? Anh sợ những bình luận trên mạng ư?
Tần Kiết: Không phải, mà là vì... một cô gái.
Phóng viên: Một cô gái?
Tần Kiết: Đúng vậy, một cô gái tôi rất yêu.
Tần Kiết ngập ngừng mấy giây, rồi nói tiếp: Tôi không sợ bị thiên hạ xì xào, nhưng tôi sợ một ngày nào đó vì chuyện của tôi mà cô ấy bị chỉ trích.
Cuộc phỏng vấn không dài, nhanh chóng kết thúc.
Có thể cư dân mạng không biết cô gái mà Tần Kiết nói là ai, nhưng Trần Ân Tứ biết. Cô cầm điện thoại của Lục Tinh, gửi đoạn phỏng vấn đó sang máy mình, sau đó lấy máy mình ra, gửi nó cho Tần Kiết: "Sao anh lại nhận phỏng vấn này?"
Tần Kiết không cần lấy lòng mọi người, cũng không cần độ nổi tiếng, càng không cần phơi bày cuộc sống cá nhân của mình với bên ngoài, anh hoàn toàn không cần nhận những kiểu phỏng vấn như thế này. Tần Kiết nhanh chóng trả lời lại cô: "Có ơn tất trả."
Có ơn tất trả?
Trần Ân Tứ bỗng nhớ đến cuộc phỏng vấn của mình ở phim trường "Sinh mệnh". Bởi vậy ý anh là, vì khi phỏng vấn cô nhắc đến anh, nên khi anh nhận phỏng vấn cũng nhắc đến cô ư?
Trần Ân Tứ cắn môi mở album ảnh trong máy điện thoại ra, cô nhìn đoạn video Tần Kiết đang họp mà hôm qua cô lén quay lại khi ở bệnh viện, rồi gửi nó cho Lục Tinh: "Tinh Tinh, chị liên lạc với mấy bên truyền thông, đăng đoạn video này lên mạng, ý chính muốn nói là, khi mọi người chửi bới anh ấy, anh ấy đang mang gánh nặng trên vai."
Vụ đứa bé năm ngoái, anh bất bình thay cô, đứng ra kêu oan thay cho cô. Bây giờ đến lượt cô đứng ra thay anh kêu oan.
"Hả?" Lục Tinh nhìn Trần Ân Tứ, không nhịn được mà lẩm bẩm: "Không phải chứ? Mới quay lại với nhau chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ mà đã đứng ra bảo vệ anh ta rồi hả?" "Không phải là bảo vệ, mà là..." Trần Ân Tứ quay đầu đi, không để Lục Tinh nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên: "... Có ơn tất báo."
Nói xong, Trần Ân Tứ không kìm lòng được nữa, cúi đầu bật cười.
Cũng coi như bảo vệ nhỉ?
Hơn nữa, bảo vệ thì sao chứ? Người của Trần gia cô, Trần gia không bảo vệ thì ai bảo vệ?
Lục Tinh hoàn toàn không biết mình vừa bị cho ăn GATO ngập mồm, vừa liên lạc với truyền thông vừa tò mò hỏi: "Có ơn tất báo là sao?"
Trần Ân Tứ không trả lời Lục Tinh, cô nhìn chằm chằm khung cảnh đường phố nơi đất khách quê người bên ngoài cửa xe một lúc, bỗng nhiên lên tiếng: "Tinh Tinh, thật ra tối qua Tần Kiết cho Dương Linh một cơ hội, nhưng cô ta không cần."
"Cơ hội gì."
"Ban đầu khi Tần Nam giúp Tần Kiết thanh minh, bà ấy chỉ đăng lịch trình của Tần Kiết lên mà thôi, đó cũng là cho Dương Linh một cơ hội. Nếu Dương Linh không đăng bài Weibo sau đó, không đòi tự sát, em nghĩ Tần Nam sẽ không đăng chứng cứ khác. Dù gì Dương Linh mới hai mươi tuổi, cuộc đời mới chỉ bắt đầu, đối với Tần Nam, Dương Linh cũng chỉ một cô bé, có lẽ bà cũng không muốn hủy hoại cuộc đời của cô ta, nhưng giờ không thể trách ai được, là do Dương Linh tự đi trên con đường đó." Trần Ân Tứ không hề thông cảm với Dương Linh, cô chỉ cảm thấy tội nghiệp mà thôi, tội nghiệp cô ta cứ u mê mãi không tỉnh, tội nghiệp cô ta đã chôn vùi bản thân mình như thế.
"Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, không nghĩ nữa, em phải gửi tin nhắn cho cô nàng mê trai kia đây."
Nói đoạn, Trần Ân Tứ ấn vào nick WeChat của Trần Vinh: "Cảm ơn cô nhé."
Trần Vinh: "?"
Trần Ân Tứ biết Trần Vinh đang giả ngốc, nên không vòng vo với cô ta, nói thẳng luôn: "Cảm ơn cô về chuyện của Tần Kiết."
Trần Vinh: "Ồ, nhưng chị nghĩ nhiều rồi, tôi giúp Tần Kiết không phải vì chị đâu, tôi chỉ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Thần Quang Media thôi, tiện cho sau này hợp tác."
Trần Ân Tứ: "Cái kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo này của cô là biểu hiện cực kỳ yêu chị gái đấy."
Trần Vinh: "???" Trần Vinh: "Ai là chị gái tôi?"
Trần Vinh: "Còn nữa, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường nhé."
Trần Vinh: "Với cả, tôi giúp Tần Kiết thì liên quan gì đến chị?"
Trần Ân Tứ: "Anh ấy là bạn trai tôi."
Trần Ân Tứ: "Là anh rể tương lai của cô."
Mấy giây sau, Trần Vinh gọi điện thoại qua WeChat, Trần Ân Tứ nhận cuộc gọi, Trần Vinh xổ một tràng như tát nước vào mặt: "Anh rể? Hai người yêu nhau rồi hả? Chuyện từ khi nào vậy? Mau kể cho tôi nghe đi!"
Trần Ân Tứ: "Gọi một tiếng chị gái đi, tôi kể hết cho cô nghe."
Trần Vinh: "Đừng có mơ."
Trần Ân Tứ: "Vậy cô cũng đừng có mơ."
"Cô!" Trần Vinh tức điên lên, rồi cúp rụp.
Nửa phút sau, điện thoại của Trần Ân Tứ lại rung lên.
Trần Vinh: "Chị gái ơi."
Trần Ân Tứ phì cười, sau đó gõ chữ kể lại vắn tắt mọi chuyện cho cô ta.
Trần Vinh: "Wow, anh rể làm tốt đấy!" Trần Vinh: "Wow, trong nhà vệ sinh, anh rể ‘man’ thật đấy!"
Trần Vinh: "Wow, tôi thích, có thể dùng chi tiết này cho bộ phim tiếp theo của tôi được không?"
Nói đầu óc cô ta suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, đúng là không sai đi đâu được!
Trần Ân Tứ không muốn đoái hoài đến Trần Vinh nữa, thậm chí còn muốn Trần Vinh rút lại tiếng gọi "chị" ban nãy.
Trần Vinh tự lải nhải một lúc, sau đó chợt ngừng lại.
Trần Ân Tứ đến khách sạn tắm rửa, sau khi nằm trên giường, cô mới phát hiện ra Trần Vinh gửi thêm cho mình mấy tin nhắn nữa.
Trần Vinh: "Có cần tôi nói với bố không?"
Trần Vinh: "Nếu bố biết chuyện chị và Tần Kiết quay lại với nhau chắc chắn sẽ vui lắm, có lẽ sẽ chủ động đến tìm chị đấy."
Trần Vinh: "Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến những chuyện này. Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ nghĩ là Tết năm nay chị có thể về nhà." "..."
Trần Ân Tứ trầm mặc hồi lâu mới gõ chữ.
"Ông ta không cần biết."
"Ông ta là bố cô, chứ không phải bố tôi."
"Từ lâu tôi đã không có gia đình, quen rồi."
Trần Ân Tứ tưởng rằng mình sẽ rất khó chịu khi nhắc đến chuyện này, nhưng cô nhận ra hình như không hề khó chịu như mình tưởng tượng, thậm chí cô còn có thể bình tĩnh nói chuyện với Trần Vinh.
Hóa ra, nếu tuyệt vọng thì thật sự không thể sống nổi.
Hóa ra, cô đã không cần ngôi nhà đó nữa.
Trần Ân Tứ mỉm cười ấn vào Weibo, cô muốn xem mấy bên truyền thông mà Lục Tinh liên hệ đã đăng đoạn video mà cô gửi hay chưa, kết quả lỡ tay ấn vào bảng xếp hạng hot-search, nhìn thấy tên của cô và Tần Kiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT