Cô không phải dạng người không ủ ấm được, chẳng qua không ai thương cô, nên cô nghĩ không níu giữ được ai, cũng không muốn níu giữ.
Cô nghĩ không níu giữ được ai, cũng không muốn níu giữ.
Ngày cô cắt đứt quan hệ với bố mình, cô ngẩng đầu hỏi anh, được miễn tiền thuê phòng thật ư?
Khi nói ra câu này, có phải cô đang nghĩ, nếu anh không rời đi, cô cũng sẽ không rời đi?
Cho nên khi cô và anh bên nhau, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện níu giữ anh?
Nhưng trên thực tế, cô không níu giữ mẹ mình, cũng không níu giữ bố mình, đến cuối cùng cô cũng không níu giữ anh.
Trong cuộc tình đó, anh chẳng nhận được lợi ích gì, cô cũng chẳng tốt hơn gì cho cam.
Ngày đó khi anh thăm dò cô, nghĩ rằng cô khiến anh đau như vậy, anh cũng phải làm cho cô đau như thế. Nay sự thật đã được phơi bày, cô chịu đau thật rồi, anh mới nhận ra, thà rằng để một mình anh đau còn hơn.
Trái tim anh đau khôn xiết, tiếng di động rung vang lên bên tai không ngừng nghỉ.
Tần Kiết nằm yên bất động đến khi tiếng rung bên tai dừng hẳn mới cầm di động lên.
Là Dung Dự gọi đến.
Chắc Đường Cửu đã nói cho Dung Dự biết cậu để di động của mình lại chỗ anh, anh không nghe máy, trên màn hình khóa hiện thị rất nhiều tin nhắn Dung Dự gửi đến.
"Tần Cẩu, cậu ngủ rồi hả?"
"Tần Cẩu, đừng ngủ nữa."
"Tần Cẩu, cậu có cần ngủ say như chết thế không?"
"Tần Cẩu…"
Tần Kiết mở WeChat, kéo mấy lần mới lên đến đầu khung thoại.
"Tần Cẩu, cậu xem cái này đi."
Bên dưới là đường dẫn liên kết đến Weibo.
Dưới nữa là tin nhắn thoại của Dung Dự: "Weibo đã nổ tung rồi, Trần gia vẫn là Trần gia của ngày nào, sau một năm lại đăng liên tiếp ba dòng trạng thái để mắng người." "Cô ấy mạnh mẽ thật đấy, không chừa chút mặt mũi nào cho Đường An Dật luôn, gì mà vở kịch độc diễn, rõ ràng muốn nói cho toàn thế giới biết tin đồn của cô ấy và Đường An Dật đều là chiêu trò lăng xê của một mình anh ta chứ còn gì nữa?"
"Nhưng nói đi phải nói lại, không biết lấy đâu ra tự tin, nhưng tôi nghĩ người mà nữ thần của tôi nói rất quan trọng với cô ấy chính là cậu đấy."
"Tần Cẩu à, con đường theo đuổi vợ của cậu có hi vọng rồi, này, tôi nhắn cho cậu bao nhiêu tin rốt cuộc cậu có thấy không vậy, đồ khốn? Thời khắc quan trọng thế mà cậu lại vắng mặt, không sợ đường theo đuổi vợ chông gai gập ghềnh à, Tần Cẩu? Đệt, cậu FA cũng đáng lắm! Tần Cẩu, Tần Cẩu, Tần Cẩu, Tần Cẩu.."
Tần Kiết bị tin nhắn thoại của Dung Dự làm cho đau đầu, anh tiện tay thoát khỏi giao diện WeChat, vào Weibo. Sau khi nắm được tình hình sơ bộ qua bảng hot-search, anh vào trang cá nhân của Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ (V) chia sẻ: "Xin lỗi, người tôi nói không phải anh Đường."
Trần Ân Tứ (V) chia sẻ: "Người tôi nói rất quan trọng với tôi, còn anh Đường với tôi mà nói, cả quan trọng cũng không tới, lấy đâu ra rất quan trọng?"
Trần Ân Tứ (V) chia sẻ: "Cuối cùng, xin tặng bài ‘Vở kịch độc diễn’ cho anh Đường, mong anh Đường đừng nhập vai quá, tránh hại đến mình."
Không phải anh Đường… Rất quan trọng… cả quan trọng cũng không tới, lấy đâu ra rất quan trọng?
Tim Tần Kiết đập rất nhanh, anh nhìn chằm chằm ba dòng trạng thái này, đọc đi đọc lại rồi trượt tay kéo xuống, thấy hơn mười ngày trước cô ấn thích một đoạn clip phỏng vấn đoàn phim "Sinh Mệnh".
Dẫn chương trình: Xin hỏi cô Trần Ân Tứ, cô cảm thấy mình có thể diễn tốt bộ phim "Sinh Mệnh" này không? Trần Ân Tứ: Tôi sẽ cố gắng hết mình.
Dẫn chương trình: Vậy khi diễn chung với Mục Sở Từ, cô có áp lực không?
Trần Ân Tứ: Vẫn ổn.
Dẫn chương trình: Chúng ta đều biết, hai ba năm trước Ảnh đế Mục đã chuyển sang đề tài phim hiện thực này rồi, nhưng trước nay cô đều đóng một số phim thần tượng hoặc phim chiếu mạng, tại sao đột nhiên cô lại nhận bộ phim "Sinh Mệnh" này?
Trần Ân Tứ: Vì… một người.
Dẫn chương trình: Một người rất quan trọng với cô ư?
Trần Ân Tứ: Đối với tôi mà nói, là người khiến tôi rất muốn nỗ lực để trở nên tốt hơn.
Cô nhận phim "Sinh Mệnh" là vì một người, người khiến cô rất muốn nỗ lực để trở nên tốt hơn.
Sau khi cô và anh gặp lại, cô mới nhận phim "Sinh Mệnh", chủ đề của "Sinh Mệnh" là y học kết hợp AI.
Tần Kiết không biết mình hồi hộp cái gì, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, nhưng không hiểu sao bản thân lại nín thở. Anh nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ trong màn hình di động, nghĩ đến cô từ ngàn dặm xa xôi từ Milan bay về Bắc Kinh, nghĩ đến cô đỏ mặt nói mình muốn ở lại đây, nghĩ đến cô biết rõ bản thân rất bận buổi sáng vẫn ở lại bệnh viện cùng với anh…
Như có người giáng một búa thẳng vào đầu anh, choáng váng.
Khi di động trong tay anh lại rung lên, Dung Dự gọi đến một lần nữa, anh mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, bật dậy xuống giường: "Đúng lúc lắm, cậu đặt giúp tôi một vé máy bay, chỉ cần là nơi không cần xin thị thực, đâu cũng được miễn là chuyến bay quốc tế."
Cô vừa đăng Weibo không lâu, cho thấy chuyến bay của cô vẫn chưa cất cánh, vẫn đang ở sân bay.
Lời Dung Dự đang định nói bị một tràng dự định của Tần Kiết chặn lại, sau chốc lát anh ta mới nói: "Không phải chứ, Tần Cẩu, cậu ra sân bay làm gì? Lại còn đặt bừa vé máy bay, đi đâu cũng được, đừng nói là cậu bị mấy bài chia sẻ trên Weibo nữ thần của tôi làm cho ngu người rồi nhá?" "Bảo cậu đặt thì cứ đặt đi, đâu ra lắm lời vậy."
"Cậu mới ngu thì có, ông đây phải đi tỏ tình."
…
"Ân Ân?"
"Trần Ân Tứ?"
Trong quá trình Trần Ân Tứ đăng Weibo, Lục Tinh gọi cô rất nhiều lần.
Mỗi lần gọi lòng Lục Tinh lại chùng xuống, sau ba lần chùng xuống, Lục Tinh lờ mờ đoán được sở dĩ bà cô ở đầu dây bên kia im lặng đến vậy vì đang bận gì đó.
Cô đăng nhập vào Weibo, vào trang cá nhân của Trần Ân Tứ, sau khi làm mới bảng tin thì nhìn thấy một bài chia sẻ. Cô hít thật sâu, làm mới lần nữa, lại thấy thêm một bài chia sẻ.
Lục Tinh thấy tim mình như muốn ngừng đập, ngón tay cô run run tiếp tục làm mới, một năm qua đi, ba dòng trạng thái mắng người quen thuộc lại tái xuất giang hồ rồi.
Bà cô của cô quả nhiên vẫn là bà cô của cô.
Trần gia của bạn quả nhiên vẫn là Trần gia của bạn. Giỏi hết chỗ chê.
Lục Tinh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thầm đếm ngược đến ba.
Ba, hai, một…
Sau tiếng thứ ba, Lục Tinh không hề hoảng hốt mở WeChat lên, nhìn những dòng tin nhắn được gửi đến liên tục, tiếp tục không hoảng hốt vào mục cài đặt, đăng xuất.
Ngày trước Trần Ân Tứ chia sẻ ba bài liên tiếp mắng Tần Kiết, Lục Tinh còn phê bình cô ấy một hồi được.
Bây giờ, đừng nói là phê bình, chính cô cũng muốn mắng Đường An Dật nữa là.
Cái quái gì vậy, gán ghép lăng xê làm vừa vừa thôi, quá giới hạn rồi, đừng nói nghệ sĩ nhà cô khó chịu, cô cũng chẳng dễ trêu chọc đâu.
Lục Tinh rất bình tĩnh, đăng nhập Weibo, thấy chỉ vài phút ngắn ngủi từ khóa #Trần Ân Tứ mắng người ba bài liên tiếp" đã lên hot-search, tò mò bấm vào xem, sau đó cô phì cười, nói với Trần Ân Tứ vẫn chưa kết thúc cuộc gọi ở đầu dây bên kia: "Ân Ân à, mấy blogger VIP của nhà Tần Nam thú vị thật đấy, tức tốc chia sẻ lại ba tin em vừa mới đăng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT