Chương 293 DÙNG TAY CŨNG KHÔNG ĂN THUA

Anh muốn làm gì?

Cô thì sao?

Có… làm theo anh không?

Làm vậy có phải đồng nghĩa với việc cô nhận lời trước sự theo đuổi của anh?

Anh mới theo đuổi cô được mấy ngày? Đã được một tuần chưa? Liệu có phải cô hơi dễ theo đuổi không?

Đầu óc Trần Ân Tứ như nổ tung, đủ loại suy nghĩ linh tinh nhảy ra, nhưng cơ thể cô lại như bị rút cạn, không có chút sức lực nào.

Nụ hôn của Tần Kiết càng lúc càng quấn quýt, Trần Ân Tứ cảm nhận được ngón tay của anh đang từ từ di chuyển từ eo cô về phía trên.

Trần Ân Tứ nghĩ, nếu bây giờ mình hô ngừng lại, chắc Tần Kiết sẽ dừng lại thôi. Tay anh đã sắp chạm đến ngực cô, Trần Ân Tứ vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nếu lau súng cướp cò thật, làm xong rồi, cô có thể không nhận, không chịu trách nhiệm hay không?
Được mà nhỉ?

Anh và cô đều là người trưởng thành…

Tim Trần Ân Tứ đập một cách điên cuồng, cô cảm thấy hình như không thể rút lui được nữa, hàng mi cô run run, mãi không đẩy anh ra, cơ thể căng cứng của cô cũng dần dần thả lỏng.

Khi Trần Ân Tứ vừa thả lỏng, nhắm mắt chờ đợi bàn tay của Tần Kiết chạm vào ngực mình, anh đột nhiên dừng lại.

Cả nụ hôn cũng dừng lại.

Anh thở hổn hển dán lên môi cô, im lặng một lúc chợt cười khẽ, sau đó môi anh chuyển sang bên tai cô, thấp giọng nói: "Thật muốn cứ thế quất em luôn cho rồi."

Suýt không nhịn được, nhưng đã nhịn được rồi. Vì anh biết cô còn đang do dự.

Tim Trần Ân Tứ như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.

Cô hồi hộp đến tê cả ngón tay, chợt thấy mình thật vô dụng.

Sáu năm trước cô không chống cự được anh, sáu năm sau… hình như cô cũng không có sức miễn dịch với anh.
Đây hình như không phải vấn đề của cô, tại anh… tại anh… anh giỏi quá mà!

Nếu bảo cô cứ thế đổ gục trước anh thì cô thật không cam lòng, anh nói chia tay liền chia tay, nói năm năm không tìm cô thì không tìm cô, năm năm đó cô chưa từng rút khỏi giới giải trí, tuy cô không nổi rần rần như ngôi sao hạng A, nhưng tốt xấu gì cô cũng là ngôi sao đang nổi có tin đồn bay ngập trời.

Anh muốn tìm cô chẳng phải quá dễ dàng ư?

Không còn nụ hôn của Tần Kiết, đầu óc của Trần Ân Tứ bỗng tỉnh táo hơn nhiều, cô thấy anh vẫn nằm yên bất động trên người mình, bèn xoay nhẹ cổ tay: "Anh… thả em đi được chưa?"

"Được."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng vòng tay lại ôm Trần Ân Tứ chặt hơn.

Nhưng sau đó anh buông ra rất nhanh, sau khi đứng dậy, anh còn thuận thế kéo cô khỏi sofa: "Đợi anh chút."
Trần Ân Tứ chưa kịp hỏi anh định làm gì, anh đã đi vào phòng ăn.

Chẳng mấy chốc, anh đã bưng một cốc nước ấm ra, đưa cho cô.

Trần Ân Tứ uống xong, Tần Kiết nhận lấy cốc nước, cúi xuống đặt lên bàn trà, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo và mái tóc rối cho cô. Trước khi thu tay về, anh không cầm lòng được đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ hai cái, nói với giọng hờ hững: "Nếu không phải trong nhà không chuẩn bị, em chưa chắc đi được đâu."

Trần Ân Tứ ngô nghê ngước lên: "Chuẩn bị cái gì?"

Tần Kiết bật cười trước câu hỏi của cô, "Bao chứ gì nữa."

Mặt cô thoắt cái lại đỏ bừng, cô phồng má, lườm trắng cả mắt, né đầu khỏi tay Tần Kiết.

Tần Kiết lại bị dáng vẻ này của cô chọc cười, "Đã sáu năm anh không dùng thứ đó rồi."

Cô đâu có hỏi, anh nói mấy chuyện này với cô để làm gì?
Trần Ân Tứ "xí" một tiếng, cứng miệng nói: "Bịp bợm."

Tần Kiến cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Không bịp em."

Vẻ mặt và giọng điệu của anh thế này là sao, trông nghiêm túc thật…

Tim Trần Ân Tứ lỡ mất nửa nhịp, cô ương ngạnh dời mắt đi: "Ai thèm tin anh."

Tần Kiết biết cô nhóc thế này là vịt chết còn cứng mỏ, không tiếp tục tranh cãi với cô, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đỏ ửng của cô: "Còn chưa đi à?"

"Đi!" Trần Ân Tứ hung hăng trả lời rồi xoay người định đi.

Tần Kiết biếng nhác nhìn cô tức anh ách quay đi, nét cười thấp thoáng nơi đáy mắt, trước khi cô cất bước bỏ đi, chợt kéo cổ tay cô lại: "Đi thật đấy à?"

Trần Ân Tứ khựng lại, cúi đầu cắn môi, "Ừm" một tiếng rất khẽ.

Tần Kiết "À" lên đầy vẻ tiếc nuối: "Anh còn tưởng mình phải ra ngoài một chuyến cơ đấy."
Trần Ân Tứ nhìn anh.

Tần Kiết: "Muốn mua bao chắc chắn phải ra ngoài còn gì."

Mẹ nó chứ ai muốn biết anh ra ngoài để làm gì đâu!

Trần Ân Tứ giật cổ tay mình lại, không giật ra được, còn bị Tấn Kiết kéo về sau, người cô cũng theo đó mà lùi lại nửa bước.

Cô cảm nhận được lưng mình gần như dán lên lồng ngực anh, lại mất tự nhiên kéo cổ tay của mình, anh chợt cúi đầu kề sát bên tai cô: "Nhớ khóa trái cửa."

"Anh không đảm bảo tắm sẽ có tác dụng đâu."

Trần Ân Tứ cảm thấy máu trong người chảy ngược lên đầu.

Tim cô nhảy điên cuồng, miệng đắng lưỡi khô.

Cô nghi ngờ Tần Kiết cố ý.

Một mặt hào phóng thả cô đi, mặt khác lại ỡm ờ ve vãn cô.

Hết lần này đến lần khác, không có dấu hiệu dừng lại.

Trần Ân Tứ muốn co chân đá Tần Kiết, nhưng giữa chừng cô chợt dừng lại. Anh đã buông lỏng cổ tay của cô, cô vùng ra một cách dễ dàng, xoay lại đối diện với anh, sau đó học theo điệu bộ của anh khi nãy, giúp anh chỉnh lại áo ngủ, khi ngón tay chạm đến vai anh, hai tay cô tóm lấy cổ áo của anh, kéo anh cúi thấp xuống rồi nhón chân, kề sát tai anh,
dùng giọng rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, khẽ nói: "Vậy thì tắm thêm vài lần nữa."

Nói đoạn, cô còn thổi một hơi vào tai anh.

Cô cảm nhận được cơ thể của anh cứng lại.

Rất hài lòng trước phản ứng của anh, cô lùi về sau nửa bước, thả cổ áo anh ra, ngoảnh đầu tung tăng chạy lên lầu.

Khi có tiếng cửa phòng trên lầu đóng sầm lại, Tần Kiết mới sực tỉnh.

Anh đưa tay sờ tai mình, phì cười.

Lát sau, anh lại sờ tai mình rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Trần Ân Tứ tựa lên cửa, hít thở sâu mấy lượt mới bình tĩnh lại.

Cô vừa nằm xuống giường, chợt nhớ ra gì đó, lại nhảy xuống chạy ra khóa trái cửa.

Quay trở lại giường, Trần Ân Tứ nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng mở cửa.

Thật ra nhà của Tần Kiết cách âm rất tốt, chẳng qua bây giờ là nửa đêm, một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị phóng đại lên mức tối đa.
Phòng ngủ nhỏ bên cạnh đã bị anh sửa thành phòng sách, nhưng nhà vệ sinh vẫn còn giữ lại, lại nằm ngay sát đầu giường của phòng ngủ chính.

Trần Ân Tứ không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy…

Không hiểu sao cô lại nín thở, khi cô sắp chịu hết nổi mới giật mình khẽ chửi thề.

Mẹ kiếp, dưới lầu có nhà vệ sinh, gã đàn ông thối này cố ý là cái chắc.

Trần Ân Tứ nhắm mắt bắt đầu đếm cừu, một con, hai con, ba con… Đếm một hồi, những con cừu kia bỗng biến thành Tần Kiết ở trần đứng trong bồn tắm.

Khốn nạn!

Trần Ân Tứ mở mắt, cố ép mình bình tĩnh lại.

Nhưng con người là thế, càng muốn bình tĩnh, càng không bình tĩnh được.

Không chỉ trong đầu Trần Ân Tứ, cả trần nhà cũng xuất hiện hình ảnh.

Những hình ảnh đó, toàn giới hạn trẻ em… Cô thế này là đang… thèm thuồng cơ thể của Tần Kiết ư?
Á á á á á, cô cảm thấy mình không trong sáng nữa rồi!

Trần Ân Tứ kéo chăn lên chùm kín đầu mình trong tuyệt vọng.

Hãy vào để đọc truyện nhanh hơn!

Phòng bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh, lúc này cô mới có can đảm thò đầu ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu, vừa có cảm giác như được sống lại, màn hình di động của cô chợt sáng lên, cô cầm lên xem, Tần Kiết gửi tin nhắn sang: "Dùng tay cũng không ăn thua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play