Cánh cửa không biết đã đóng kín trong bao lâu được mở ra, một viên cảnh sát trung niên đi tới trước mặt Trần Ân Tứ: "Có người bảo lãnh cho cô, cô ký tên ấn vân tay vào đây là có thể đi."
Trần Ân Tứ không nhúc nhích.
Viên cảnh sát đặt tập tài liệu và cây bút xuống trước mặt Trần Ân Tứ. Cô nhìn chằm chằm chữ ký của người bảo lãnh, im lặng giây lát rồi cầm bút ký tên mình vào cột bên cạnh.
Ra khỏi phòng tạm giam, Trần Ân Tứ nhìn thấy Lục Tinh, Trần Vinh, còn Tần Kiết đang đứng cách họ không xa.
Lục Tinh là người đầu tiên chạy tới chỗ Trần Ân Tứ: "Ân Ân..."
Sau đó là Trần Vinh: "Chị..."
Nhìn sự dè dặt và căng thẳng hiện rõ trong mắt hai người, Trần Ân Tứ cười nói: "Tôi không sao."
Hai người im lặng một hồi, thấy tâm trạng của Trần Ân Tứ vẫn ổn, họ nhanh chóng chuyển sang nổi giận. Lục Tinh: "Đúng là lần này chị phải thay đổi cách nhìn của mình, cả đời chị chưa bao giờ gặp phải chuyện mắc ói như vậy. Vừa giúp cô ta thu thập chứng cứ, vừa giúp cô ta tìm luật sư, ròng rã mất ba ngày trời, ba ngày này chị còn chẳng chợp mắt được chút nào, kết quả thì sao? Đến cuối cùng cô ta vứt lại một câu: Chẳng có chuyện gì cả. Mẹ kiếp đúng là cô hồn."
Trần Vinh: "Theo tôi, hôm đó đáng lẽ ra không cần quan tâm đến cô ta, không cần đưa cô ta đến bệnh viện làm gì. Tôi nghi Tống Đào dùng tiền bắt cô ta thay đổi lời khai, vấn đề là, dù cô ta thay đổi lời khai thì cũng là chuyện cá nhân của cô ta, mắc mớ gì lại đẩy chị ra chịu trận? Hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô ta, cô ta đã xuất viện rồi, bây giờ không liên lạc được với cô ta, muốn hỏi cô ta rốt cuộc muốn làm gì cũng không được. Tức nhất là tiền viện phí vẫn phải do tôi trả." Tần Kiết đứng ở phía không xa nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ hồi lâu, ánh mắt chầm chậm di chuyển từ cánh tay đến bàn tay cô. Đúng như anh nghĩ, cô bé của anh siết chặt tay thành nắm đấm, bàn tay còn hơi run lên.
Đã đến thế rồi mà cô vẫn giả bộ như không sao để làm mọi người yên tâm.
Tần Kiết cúi đầu chau mày nhìn bàn tay đang siết chặt lại của Trần Ân Tứ, sau đó đi tới cắt ngang sự căm phẫn của Lục Tinh và Trần Vinh: "Xin lỗi, cho tôi chen ngang."
"Cô ấy là do tôi bảo lãnh ra, nên xin hỏi bây giờ tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?"
Câu chen ngang của Tần Kiết làm Lục Tinh và Trần Vinh sững người. Khi hai người đó hoàn hồn lại, Trần Ân Tứ đã được Tần Kiết đưa ra khỏi sở cảnh sát.
Lục Tinh vô thức đuổi theo: "Ân Ân..."
Trần Vinh nhanh tay kéo dây túi của Lục Tinh lại: "Chị làm gì thế?" Lục Tinh: "Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cô ấy là nghệ sĩ của tôi, không có sự đồng ý của tôi, sao có thể muốn dẫn là dẫn đi được."
Trần Vinh: "Chị ấy là nghệ sĩ của chị, chứ không phải là người của chị, hơn nữa, chị ấy cũng là chị của tôi, tôi không ngăn cản, chị ngăn làm gì?"
Tần Kiết và Trần Ân Tứ lên xe. Tần Kiết thắt xong dây an toàn, quay đầu hỏi cô: "Có đói không?"
Trần Ân Tứ "ờ" một tiếng, nhếch khóe môi nhìn sở cảnh sát, rồi lại khom người về phía trước: "Không đói."
Tần Kiết không nói gì, giẫm chân ga. Chiếc xe đi được một đoạn, anh bèn liếc mắt nhìn bàn tay cô đang đặt trên đùi. Vẫn siết chặt như lúc nãy, như đang cực kì kiềm chế một cảm xúc nào đó.
Cô đã mệt mỏi khi giả vờ mình vẫn ổn trước mặt người khác rồi, sao vẫn phải giả vờ trước mặt anh? Tần Kiết dời mắt, không nói gì mà tiếp tục lái xe. Khi chờ đèn đỏ, anh lại nhìn bàn tay đặt trên đùi ấy.
Cô vẫn siết chặt tay thành nắm đấm, vì quá dùng sức nên các khớp ngón tay lộ rõ, gân xanh cũng nổi lên.
Trước khi theo đuổi cô thành công, anh muốn cố gắng tỏ ra mình ga lăng một chút. Nhưng đến bây giờ, nếu anh còn tiếp tục ga lăng nữa, e là cô sẽ làm đau tay mình mất thôi.
Tần Kiết cảm thấy hơi bực mình, anh nhìn thẳng về phía trước, chân liên tục giẫm ga, khi tốc độ của xe sắp vượt qua giới hạn, anh bỗng nhiên đánh tay lái, phanh gấp lại dừng ở bên đường.
Hai người đều đổ về phía trước theo quán tính. Tần Kiết ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh. Trần Ân Tứ chậm hơn anh mấy giây mới quay đầu sang nhìn anh.
Bắt gặp sự khó hiểu trong mắt cô, Tần Kiết hạ tầm mắt xuống, khi nhìn thấy khóe môi cô vẫn đang cong lên, bỗng nhiên anh vừa đau lòng vừa mềm lòng. Vứt mẹ hết ga lăng đi...
Tần Kiết nhìn thẳng vào ánh mắt thắc mắc của Trần Ân Tứ, đặt tay mình lên tay cô.
Trần Ân Tứ giật mình, cánh tay lên run lên, bất giác muốn rút khỏi tay anh. Tần Kiết đoán được cô sẽ làm vậy, liền siết mạnh tay mình hơn, kéo tay cô về phía mình.
Anh giơ tay kia lên, cậy từng ngón tay của cô ra, anh nhìn dấu móng tay hằn rõ trong lòng bàn tay cô, rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên đó.
Một dòng điện men theo lòng bàn tay Trần Ân Tứ, chạy thẳng vào tim cô, cô muốn né tránh, nhưng lại không kịp nữa rồi. Tần Kiết cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng trốn, để anh xoa một lát, anh đau lòng lắm."
Trần Ân Tứ khựng lại, không rút tay ra nữa, như thể bị anh ấn trúng huyệt đạo.
Bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh, Tần Kiết không tiếp tục xoa nhẹ lòng bàn tay cô nữa, nhưng vẫn không buông tay ra: "Anh đón em từ sở cảnh sát ra, không phải để nhìn thấy em cười." Trần Ân Tứ há hốc miệng, hoang mang nhìn Tần Kiết.
"Trước mặt anh, em không cần phải giả vờ như thế, em muốn tức giận thì cứ tức giận, muốn khóc thì cứ khóc, muốn mắng thì cứ mắng."
Trần Ân Tứ im lặng, nhưng nụ cười gượng gạo ở khóe môi dần dần biến mất.
Từ mười giờ sáng đến mười giờ đêm, trong vòng mười hai tiếng, Lục Tinh, Trần Vinh, kể cả Lâm Nhiễm đều lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Trần Ân Tứ biết mỗi người họ đều cố gắng hết sức để giúp cô, cô rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, nhưng ra khỏi phòng tạm giam, nhìn thấy đôi mắt sưng vù vì khóc của Lục Tinh hay ánh mắt bất lực của Trần Vinh, cô chỉ có thể tỏ vẻ mình không sao, không có vấn đề gì cả.
Cô thật sự rất buồn, cũng rất giận, nhưng cô chỉ biết nhẫn nhịn như thế.
Sau khi mẹ qua đời, Trần Ân Tứ chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, đã rất lâu rồi, cô cũng không biết tỏ ra yếu đuối thế nào nữa. Cô đã quen rồi, dù gặp bao nhiêu chuyện khó khăn, cô đều cắn răng chịu đựng. Ngay cả khi Tần Kiết nói thế, phải mất một lúc cô mới hiểu rằng, anh muốn nói với cô, vẫn còn anh ở đây, cô không cần phải một mình chịu đựng.
Tần Kiết chờ một lúc, thấy cô vẫn chưa bộc lộ cảm xúc thật của mình, anh cũng không cưỡng ép cô nữa: "Nếu em thật sự không thể làm thế trước mặt anh, vậy anh xuống xe, nhường xe cho em."
Nói xong, Tần Kiết lại đợi thêm lúc nữa, thấy cô không có ý định giữ anh lại, anh bèn buông tay cô, mở cửa. Nhưng khi anh khom người định xuống xe, chợt có một lực rất nhẹ kéo anh lại.
Anh quay đầu nhìn, eo áo anh được hai ngón tay trắng ngần mảnh khảnh của cô kéo lại không biết từ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT