Tuy anh có hơi lo lắng khi thấy tâm trạng của cô nhóc không tốt, nhưng cái gật đầu rất nhẹ này của cô lại khiến anh vui như mở cờ trong bụng.
Dẫu rằng lúc này anh không nên vui mừng như vậy.
Nhưng anh không cầm lòng được, trong tim như có pháo hoa đang nở rộ.
Trừ lần ở Nam Hải ra, đây là lần thứ hai cô nhóc chịu trải lòng với anh.
E rằng chính cô nhóc cũng không phát hiện ra sự thay đổi trong vô thức của mình.
Trần Ân Tứ để Tần Kiết vào nhà, cô rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Tần Kiết.
Cô rầu rĩ uống gần nửa ly mới mở lời với Tần Kiết.
Không biết có phải do trải nghiệm từng có ở Nam Hải hay không, lần này nói ra không khó khăn đến thế nữa.
Cô kể lại tường tận chuyện xảy ra trong đêm nay, kể xong, không kìm được mà thuận tiện nói ra suy nghĩ trong lòng. "Thấy Châu Đồng thế kia, em hơi khó chịu thật, lúc đó nếu em xông lên ngăn cản, chuyện đã không thành ra vậy rồi."
"Sao em lại do dự chứ, em nên dứt khoát xông lên, đập cho gã khốn Tống Đào đó một trận nhừ tử… Hối hận thật đấy!"
Nhìn dáng vẻ rầu rĩ tức tối của cô nhóc, Tần Kiết vui muốn bật cười.
Cô nhóc nhà anh chịu nói ra suy nghĩ trong lòng với anh rồi kìa.
Nhưng Tần Kiết chỉ nghĩ thôi, không dám cười thật.
Vì anh nhát.
Sợ cười rồi sẽ bị cô nhóc đuổi ra khỏi nhà.
Huống hồ, Châu Đồng cũng bất hạnh thật.
Đợi cô nhóc kể xong, Tần Kiết mới lên tiếng: "Thật ra chuyện này cũng không thể trách em được. Châu Đồng đúng là rất bất hạnh, nhưng cô ấy vẫn còn may mắn khi gặp được em và Trần Vinh, nếu cô ấy không gặp được hai người, nói không chừng cả người đưa cô ấy đến bệnh viện cũng không có. Nếu không có em giúp cô ấy lưu lại chứng cứ, có thể cả cơ hội để cô ấy đòi lại công bằng cho bản thân cũng không còn." Tần Kiết nói không sai, nhưng Trần Ân Tứ vẫn thở dài: "Em nghĩ mình không nên do dự, rõ ràng bị kịch có thể không xảy ra mà."
Tần Kiết: "Đổi lại là anh, anh cũng sẽ do dự, có một số chuyện em không thể ngăn cản được. Việc này không phải lỗi của em, Tống Đào mới là kẻ có lỗi trong sự việc này, em đừng ôm sai lầm của hắn vào người mình. Em như vậy là đang gây khó dễ cho mình, em nên nói tiếng xin lỗi bản thân."
Trần Ân Tứ ngơ ngác trước nửa câu sau của Tần Kiết.
Sao qua đến chỗ anh lại thành ra cô phải nói xin lỗi bản thân rồi?
Trần Ân Tứ còn chưa hết ngơ ngác trước cách nói khác thường của Tần Kiết, anh đã nói tiếp: "Xin lỗi."
Trần Ân Tứ nhìn anh với ánh mắt như nhìn quái vật.
Tần Kiết nhận được ánh mắt của Trần Ân Tứ, lại nói lần nữa: "Xin lỗi."
Trần Ân Tứ choáng váng trước hai câu "xin lỗi" của Tần Kiết, cô thấy thái độ của anh rất thành khẩn, chớp mắt chậm rãi nói: "Anh bệnh hả?" Tần Kiết không hề cảm thấy Trần Ân Tứ đang mắng mình, rất thản nhiên trả lời: "Anh tự thấy tình trạng sức khỏe của mình hiện tại rất tốt, chắc không có bệnh."
Trần Ân Tứ: "…"
Em thấy anh không phải không có bệnh, mà bệnh đã ăn vào xương tủy rồi.
Tần Kiết không hay biết rằng trong lòng cô nhóc mình đã bị bệnh ăn vào xương tủy, kiên nhẫn giải thích: "Câu xin lỗi thứ nhất là vì em không đành lòng tự nói xin lỗi bản thân, nên anh nói thay em rồi, không cần cảm ơn."
"…"
Mẹ nó chứ, ai muốn cảm ơn anh!
Tần Kiết: "Câu xin lỗi thứ hai là vì ngày đầu tiên theo đuổi em lại không thể làm cho em vui vẻ, là anh không đúng."
"…"
Trần Ân Tứ đang định mắng Tần Kiết "Xem ra anh bệnh không nhẹ" chợt khựng lại.
Lát sau, cô thầm mắng một tiếng, ngoảnh mặt đi tránh khỏi ánh nhìn của anh. Trong tình huống này mà gã đàn ông thối này cũng tán tỉnh được?
Sáu năm trước, ngày anh tỏ tình, cô nhận lời ngay, không được hưởng thụ quá trình anh theo đuổi mình, nên bây giờ cô bị anh làm cho trở tay không kịp, không biết phải ứng phó thế nào.
Lại qua thêm một lúc, Trần Ân Tứ phát giác ra tim mình lại không an phận, nâng ly lên uống một hớp rượu lớn hệt như đang uống nước lã.
Trời ạ!
Cô không nên để anh vào nhà.
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: "Xin hỏi anh có thể về được chưa?"
Trần Ân Tứ không nghĩ ngợi nhiều, nghe Tần Kiết nói vậy, không hiểu sao lại đột nhiên nói: "Em đã dùng chưa?"
Bàn tay đang cầm ly rượu của Tần Kiết run lên, làm chất lỏng có màu tuyệt đẹp kia vấy ra ngoài. Lúc đầu Trần Ân Tứ vẫn chưa phản ứng lại, cô thấy rượu vang bị vấy ra mặt bàn, còn định mỉa mai "Anh bị động kinh à". Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, cô đã ý thức được bầu không khí quanh người Tần Kiết hình như hơi khác thường.
Lúng túng ư? Hình như không phải… Giống mập mờ hơn.
Mập mờ, hai người họ đã nói gì mà anh lại phát ra tín hiệu lệch lạc thế này?
Trần Ân Tứ nhíu mày, âm thầm đảo ngược thời gian.
Em đã dùng chưa?
Đã dùng chưa?
Dùng…
Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, Trần Ân Tứ cảm thấy bầu không khí không chỉ là mập mờ nữa.
Chính xác mà nói, cô cảm thấy ánh mắt Tần Kiết nhìn mình rất lạ, dường như đang phát ra tín hiệu nào đó.