Chương 283 CHÂU ĐỒNG

Trần Ân Tứ vội đạp phanh, xe còn chưa dừng hẳn cô đã mở cửa lao đến trước mặt cô gái kia.

Cô gái mặc bộ váy liền, nửa thân trên của váy gần như đã bị xé nát, làn da lộ ra bên ngoài của cô ấy thê thảm không tả nổi.

Cửa xe để mở, Trần Ân Tứ nhìn vào, bên trong xe rải rác đồ lót phụ nữ, tất da rách rưới, còn có áo sơ mi của đàn ông. Áo sơ mi màu xám, chỗ cổ áo có vết máu, trong vết máu còn lẫn một vài thứ khác.

Trần Ân Tứ đã không còn là cô gái trẻ không hiểu sự đời từ lâu, nhìn thấy những thứ này cô đã biết vừa rồi trong xe đã xảy ra chuyện gì.

Tay cô bất giác nắm lại thành quyền, móng tay được cắt rất ngắn đâm vào lòng bàn tay cô đau nhói.

Vừa nãy cô không nên do dự.

Vừa nãy cô nên ngăn cản.

Chỉ cần cô ngăn cản… đã không xảy ra chuyện này rồi.
Trần Ân Tứ nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Vinh đang đến gần.

Trần Vinh cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, cô ta mấp máy môi, hồi lâu sau mới nói với Trần Ân Tứ: "Tôi không biết sẽ như thế này, tôi…"

Đúng vậy, chẳng ai biết sẽ như thế này… Chẳng ai có khả năng biết trước tương lai, lúc nãy Trần Vinh cản cô lại cũng vì muốn tốt cho cô.

Trần Ân Tứ không lên tiếng, cô khom người đỡ cô gái vừa lăn từ trong xe xuống dậy.

Thuận theo động tác của cô, cô gái ngẩng đầu lên.

Khi nhìn rõ khuôn mặt dưới mái tóc rối xù của cô ấy, Trần Ân Tứ sững sờ.

Lát sau, cô mới lên tiếng: "Châu… Châu Đồng?"

Trần Vinh cũng đến giúp Trần Ân Tứ đỡ Châu Đồng dậy, kinh ngạc ngước lên: "Chị quen cô ấy à?"

Trần Ân Tứ "Ừ" một tiếng, đỡ Châu Đồng dậy dưới sự giúp đỡ của Trần Vinh: "Một diễn viên trong đoàn phim ‘Sinh Mệnh’."
Ngoài diễn viên chính và đạo diễn của "Sinh Mệnh" ra, Trần Vinh không nắm rõ tình hình của những người khác cho lắm, vừa nghe nói đây là diễn viên trong dự án mình đầu tư, nét mặt cô ta liền căng cứng: "Có cần báo cảnh sát không?"

Trần Ân Tứ nhìn Châu Đồng.

Ánh mắt cô ấy trống rỗng và hoang mang, hiển nhiên không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

Trần Vinh lại nói: "Hay là chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện trước đi, tình trạng của cô ấy bây giờ có vẻ rất tệ."

Trần Ân Tứ gật đầu: "Cốp sau xe của tôi có tấm chăn, cô giúp tôi lấy qua đây."

Trần Vinh làm theo.

Trần Ân Tứ dùng chăn bọc Châu Đồng lại, đang định dìu cô lên xe của mình, chợt nhớ ra gì đó, vội nói với Trần Vinh: "Cô đỡ cô ấy trước đã."

Đợi Trần Vinh đỡ lấy Châu Đồng, Trần Ân Tứ liền chạy đến chỗ chiếc xe, giơ di động hướng vào trong xe chụp một loạt ảnh, sau đó tìm một chiếc túi nhét chiếc áo sơ mi màu xám có vết máu kia vào. Đọc truyện tại
Trên đường đến bệnh viện, bên trong xe rất yên tĩnh.

Châu Đồng tựa như búp bê vải đánh mất linh hồn, ngồi bất động ở hàng ghế sau, cả chặng đường chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không chớp mắt lấy một cái.

Trần Vinh có quen với bác sĩ, đã đánh tiếng trước nên tránh được đám đông trong bệnh viện, đưa Châu Đồng vào thẳng phòng bệnh.

Nửa tiếng sau, bác sĩ đã có kết quả kiểm tra.

"Vết thương trên người cô ấy đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, nhưng hạ thể của cô ấy bị rách rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang chảy máu, trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ rất kém, cần bác sĩ tâm lí phối hợp điều trị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play