Chương 280 ĐƯỢC BẠN TRAI CŨ THEO ĐUỔI LẠI, GHÊ GỚM LẮM SAO?

Khi ra khỏi spa đã sáu giờ tối, Trần Ân Tứ vốn định đi thẳng về nhà, nhưng lúc bước vào thang máy, cô lại nhìn thấy ký hiệu của một nhà hàng Nhật phía sau bảng hiện thị số tầng.

Đó là nhà hàng Nhật cô thích ăn nhất, khắp Bắc Kinh chỉ có một quán này, số lượng khách hàng tiếp đón mỗi ngày cũng có hạn.

Trần Ân Tứ vốn không đói lại chợt thấy bụng cồn cào, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn tầng lầu của nhà hàng kia.

Không phải cuối tuần nên khách không đông lắm, tuy Trần Ân Tứ không đặt chỗ trước nhưng vì cô thường đến nên quản lí nhà hàng nhìn thấy cô liền dẫn cô vào khu vực kín đáo ở phía sau.

"Cô Trần, lâu rồi không gặp."

"Đúng vậy, vừa mới quay về Bắc Kinh vài hôm."

"Vậy thì hay quá, dạo trước vừa có món mới, lát nữa để cô nếm thử."
"Cảm ơn."

Trần Ân Tứ tán gẫu với quản lí nhà hàng trên đường đi đến chỗ ngồi.

Quản lí kéo một chiếc ghế ra: "Cô Trần, mời ngồi."

Trần Ân Tứ vừa ngồi xuống liền thấy một dáng người quen thuộc đang ở bàn bên cạnh, cô ngoảnh đầu nhìn sang.

Trần Vinh nhìn thấy Trần Ân Tứ đi vào trước, không nghĩ ngợi nhiều rút ngay một tờ khăn giấy theo phản xạ có điều kiện, khi Trần Ân Tứ liếc mắt sang mình, động tác chuẩn bị lau son của cô ta khựng lại, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Trần Ân Tứ thật không ngờ, cô đến ăn tối mà cũng có thể ngồi cạnh bàn của Trần Vinh, hơi ngẩn ra một chốc rồi lầm bầm: "Âm hồn không tan."

Trần Vinh sa sầm mặt, xé tờ khăn giấy trong tay ra làm đôi.

Trần Ân Tứ nghĩ mình bị gã đàn ông thối kia theo đuổi đến điên rồi, không ngờ cô lại thấy dáng vẻ Trần Vinh bị mình chọc tức không nói nên lời kia đáng yêu.
Cô tháo khẩu trang xuống, không kìm được mà trêu ghẹo Trần Vinh: "Không phải muốn lau son à? Sao không lau đi?"

Bị vạch trần tại trận, Trần Vinh há miệng nhưng lại không đáp trả được câu nào, dứt khoát sa sầm mặt, xếp hai mẩu khăn giấy chồng lên nhau, ra sức xé thành bốn mảnh.

Trần Ân Tứ bật cười, cảm ơn nhân viên phục vụ vừa dọn món lên, vừa lấy đũa khuấy nước tương mù tạt, vừa nghiêng đầu nhìn Trần Vinh đang tức anh ách vứt khăn giấy đi, lạch ca lạch cạch rót nước tương, lại hạ mình trêu: "Cô xụ mặt đi ăn một mình thế này, vẫn chưa quên được chuyện bạn trai cũ của cô bắt cá hai tay đấy à?"

Tay Trần Vinh run lên, nước tương bị đổ ra ngoài.

Cô ta rút khăn giấy vừa lau nước tương bị vấy ra bàn, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Trần Ân Tứ.

Khi vứt khăn giấy vào thùng rác, cô ta chợt nhớ ra gì đó, quay lại nhìn Trần Ân Tứ đang cầm một con sò Hokkigai chấm nước tương mù tạt: "Còn cô thì sao? Đi ăn một mình có phải vẫn chưa quên được bạn trai cũ không?"
Trần Ân Tứ chậm rãi cho sò Hokkigai vào miệng, từ tốn nhai rồi nuốt, xong mới quay sang nhìn Trần Vinh: "Thật ngại quá, để cô phải thất vọng rồi, bạn trai cũ của tôi đang theo đuổi tôi."

Trần Vinh: "…"

Trần Ân Tứ: "Sở dĩ tôi đi ăn một mình là vì bị bạn trai cũ theo đuổi thấy hơi phiền."

Trần Vinh: "…"

Cô đang khoe khoang với cô ta đấy à?

Được bại trai cũ theo đuổi lại thì ghê gớm lắm sao?

Không muốn thảo luận chuyện này với Trần Ân Tứ nữa, Trần Vinh giả vờ tập trung vào ăn.

Trần Ân Tứ không bận tâm việc Trần Vinh ngó lơ mình, cô ăn vài miếng, lại quay sang hỏi: "Nói này, bạn trai cũ của cô có đang theo đuổi cô không?"

Trần Vinh vừa nhét một miếng cá hồi vào miệng, do phép lịch sự, cô ta không thể lên tiếng được.

Trần Ân Tứ lại nhanh chóng đính chính: "Không đúng, là bạn trai cũ của cô có quay lại đòi tiền cô hay không."
"Cô!" Trần Vinh như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên, tức giận vứt đũa đi, bất chấp thục nữ gì đó, miệng ngậm đầy thức ăn nhưng lại muốn nói chuyện nên bất cẩn bị sặc, vị cay của mù tạt làm cho cô ta phải bụm miệng ho sặc sụa.

Trần Ân Tứ nhìn Trần Vinh chảy nước mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng bất an do bị Tần Kiết chọc giờ đã thoải mái hơn nhiều.

Cô nheo mắt rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Trần Vinh: "Vốn đang bực bội, nhưng thấy cô thế này, vui hơn nhiều rồi."

Trần Vinh nghe sao cũng thấy đây là một câu chế giễu, tức tốc rút ngón tay đang vươn về phía cốc nước về.

"Tôi nói thật đấy." Trần Ân Tứ thấy Trần Vinh ho không ngừng bèn vỗ nhẹ lên lưng cô ta: "Cảm ơn cô nhé."



Cảm ơn cô nhé…

Trần Vinh ngẩn ra nhìn Trần Ân Tứ, thấy cô cười hì hì nhìn mình, lửa giận nghẹn trong lòng lập tức tan biến, cô ta mấp máy môi, không nói gì, cầm cốc nước ấm Trần Âm Tứ rót cho lên uống ừng ực hết hơn nửa cốc.
Trần Ân Tứ chê mình cách Trần Vinh một lối đi nhỏ khó nói chuyện với nhau, bèn nhích bàn của mình sang bên Trần Vinh.

Trần Vinh nhìn bàn ăn trước mặt rồi giúp cô một tay.

Khi hai người ngồi sát nhau, Trần Ân Tứ không hề khách khí mà đoạt mất phần tôm phô mai đút lò duy nhất của Trần Vinh.

Trần Vinh: "…"

Có phải vừa rồi cô ta không nên giúp cô kéo bàn qua hay không?

Trần Ân Tứ vừa lột tôm, vừa nghiêng đầu hỏi: "Có ai từng nói cho cô biết, dáng vẻ tức giận của cô thật ra rất đẹp hay chưa?"

Trần Vinh chợt thấy mình ngứa tay thật, cô nhìn chằm chằm bàn của Trần Ân Tứ như hổ rình mồi, nghĩ xem bây giờ đẩy bàn cô ra có còn kịp không?

"Đúng rồi, chính là vẻ mặt này, trông đẹp nhất đấy!" Trần Ân Tứ nói rồi lấy di động ra chụp một tấm, gửi sang cho Trần Vinh.

Trần Vinh nhìn thông báo trên di động, tim hơi nhói đau.
"Thật đấy, từ nhỏ đến lớn thấy cô hệt như bà cụ non vậy, cười không hé răng, khóc không ra tiếng, bước đi tao nhã như tú nữ trong hoàng cung thời cổ đại, gặp được thứ mình thích cũng không dám để lộ ra ngoài, kể cả theo đuổi Cố Quân Phùng cũng theo đuổi một cách kín đáo. Cô không mệt tôi cũng thấy mệt thay cô, bây giờ cô thế này, muốn giận thì giận, muốn lườm ai thì lườm, đẹp hơn dáng vẻ cứng nhắc ngày xưa nhiều."

Trần Vinh hé miệng, quay sang nhìn Trần Ân Tứ đang cúi đầu tập trung lột tôm, không hiểu sao lại thấy chua xót khó tả.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói những lời này với cô ta.

Những lời cô ta được nghe nhiều nhất là lời mẹ nói, phải thục nữ, phải rộng lượng, phải đoan trang, phải hiểu chuyện, phải mỉm cười… Lâu dần, cô ta cũng quên mất, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận là cảm giác ra sao.
Giống như ngày đó, Cố Quân Phùng và người đàn bà khác đã thế kia rồi, cô cũng chỉ giảng đạo lí, chỉ chất vấn Cố Quân Phùng tại sao lại làm như vậy.

Thật ra làm gì có nhiều đạo lí như thế để nói, tình huống lúc đó, cách đơn giản dứt khoát nhất chính là đập cho Cố Quân Phùng một trận.

Chuyện cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới, Trần Ân Tứ đã làm giúp cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play