Cô mở mắt nhìn cửa sổ sát đất và mặt trời treo lở lửng trên bầu trời, ngơ ngẩn hồi lâu, đến khi nhìn thấy chai rượu vang trống không và chiếc cốc đế cao trên sàn mới mơ màng nhớ ra đêm qua mình uống quá chén, say bí tỉ lăn ra ngủ trên ban công.
Cô cầm di động lên xem đồng hồ, thấy mới mười giờ sáng bèn vừa ngáp vừa ngồi dậy quay trở vào phòng ngủ, ngả người xuống giường, nhắm mắt thiếp đi một lúc nhưng không ngủ được nữa.
Hừ, gã đàn ông thối tha cũng giỏi ném vấn đề nan giải cho cô thật.
Trần Ân Tứ trở mình, nhớ lại đêm qua Tần Kiết nói muốn theo đuổi mình, lại càng không ngủ được, cô quyết định xuống giường đi tắm.
Cô ở trong phòng tắm rất lâu, muốn xả hết những rối rắm trỗi dậy khi nhớ lại chuyện xưa cũ, nào ngờ càng xả càng bực bội. Cô tắt vòi nước, quấn khăn tắm qua loa lên người rồi lấy di động gọi điện thoại cho Lục Tinh. Đã gần mười một giờ rồi, ngoài ngày đặc biệt Mười sáu hằng tháng, Lục Tinh gần như gọi lúc nào đến lúc đó, vậy mà lúc này không biết làm gì lại không nghe điện thoại của cô.
Trần Ân Tứ chau mày, tiếp tục gọi, khi cuộc gọi thứ ba đổ chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"A lô?" Giọng nói ngái ngủ của Lục Tinh truyền tới.
Trần Ân Tứ: "Tối qua chẳng phải chị đi ngủ rất sớm à? Sao ngủ đến giờ còn chưa dậy nữa?"
Lục Tinh ở đầu dây bên kia bật loa ngoài, chống tay ngồi dậy, vừa cử động đã thấy người ê ẩm, nhất thời xuýt xoa.
Trần Ân Tứ cũng bật loa ngoài, đang dùng khăn tắm để lau tóc, nhanh nhạy bắt được động tĩnh khác thường của Lục Tinh: "Tinh Tinh, chị sao thế? Bị đau ở đâu à?"
Lục Tinh đang bị đau ở đâu đó nghe hỏi vậy lập tức đỏ mặt tía tai, rề rà một lúc mới gắng gượng bình tĩnh nói: "Không, tối qua mất ngủ, đau đầu." Trần Ân Tứ đáp lại bằng một tiếng "Ồ".
Còn đang rối rắm vì chuyện của Tần Kiết, mắt cô chợt lóe lên: "Đúng lúc em cũng đang chán muốn chết, chị lại bị đau đầu, buổi chiều chúng ta cùng đi spa đi, thư giãn cơ thể, thanh lọc tâm hồn."
Lục Tinh muốn nhận lời, nhưng khi nhìn thấy những vết đậm nhạt trước ngực mình, lời chuẩn bị thốt ra lập tức biến mất.
Trần Ân Tứ đợi mãi không thấy Lục Tinh trả lời bèn gọi: "Tinh Tinh?"
"Chị đây." Lục Tinh cố làm ra vẻ bình tĩnh hắng giọng: "Hôm khác đi, hôm nay chị thấy không khỏe, khắp người nhức mỏi, muốn ở lì trong nhà cả ngày."
"Tinh Tinh, đừng nói là tối qua chị giấu em đi làm chuyện xấu nha?"
Lục Tinh cầm cốc nước ở đầu giường lên, đang uống nửa chừng suýt phun hết ra. Nghệ sĩ cấp độ bà nội thiên hạ của nhà cô trở nên nhạy bén như vậy từ bao giờ thế?
Lục Tinh đang chuẩn bị hủy thi diệt tích, Trần Ân Tứ lại nói: "Tinh Tinh, thành thật khai báo đi, chị đi tìm trai bao, hay đến quán bar ‘nhặt xác’ rồi hả?"
Lục Tinh Tinh tưởng tưởng cảnh Ảnh đế Mục hóa thân thành Trai bao Mục và Say xỉn Mục, suýt bật cười thành tiếng, may mà cô phản ứng nhanh, nhịn xuống.
Trần Ân Tứ và Lục Tinh quen biết nhau bao nhiêu năm nay, đã hình thành sự ăn ý nhất định, cô vốn chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng thấy Lục Tinh ở đầu dây bên kia không nổi đóa liền đánh hơi được vấn đề, "Tinh Tinh, đừng nói là chị bị em nói trúng rồi nha."
"Nói trúng cái con khỉ!" Lục Tinh cố ý đặt cốc nước xuống tủ đầu giường thật mạnh, "Lúc nãy chị đang uống nước, em suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn gì không biết, hơn nữa, nếu chị đi tìm trai bao thật, em là bên hưởng thụ, kỹ thuật của trai bao tệ hại đến mức nào mà làm cho chị chẳng thoải mái tí nào như bây giờ?" Trần Ân Tứ: "Chị im đi, em tố cáo chị lái sang chuyện người lớn bây giờ."
Lục Tinh nghĩ bụng, bà cô ơi, rốt cuộc thì ai mới là người lái trước hả?
Lục Tinh chẳng còn lạ gì hành vi chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn của Trần Ân Tứ, "Được, được, được, không lái nữa, nhưng bà cô à, hôm nay em cứ ngoan ngoãn ở nhà một ngày đi, ngày mai, ngày mai em muốn xõa thế nào chị cùng em xõa thế ấy, được không?"
Trần Ân Tứ miễn cưỡng: "Thôi được."
Lục Tinh không yên tâm về nghệ sĩ của mình, sợ một ngày không trông chừng cô, cô sẽ gây ra họa, nên trước khi cúp máy, không ngừng dặn đi dặn lại: "Ân Ân, nếu em muốn ra ngoài thì nhớ phải báo chị biết trước, khó khăn lắm bây giờ đánh giá về em ở trên mạng mới khá hơn, làm gì cũng phải bàn bạc trước với chị, đừng gây bất ngờ gì đó, tim chị không khỏe, chịu không nổi đâu." Trần Ân Tứ cam đoan: "Chị cứ yên tâm, giờ em khôn ra rồi. Chị xem tối qua em ra ngoài mà có xảy ra chuyện gì đâu."
"Hả? Tối qua em ra ngoài? Đi đâu? Gặp ai?"
"…"
Trần Ân Tứ nhận ra mình đã lỡ miệng, trước hàng loạt câu hỏi phủ đầu của Lục Tinh, cô lặng lẽ cúp máy.
Lục Tinh nghe thấy tiếng báo bận trong điện thoại, tức muốn xỉu.
Đúng là đã khôn ra thật, biết cách giấu giếm cho qua chuyện với cô rồi…
Lục Tình cầm di động, đang định gọi lại cho Trần Ân Tứ hỏi cho rõ ràng, thì vô tình nhìn thoáng qua nửa bên giường còn lại… Khi nhìn thấy Mục Sở Từ đang nghiêng đầu lẳng lặng nhìn mình, cô run tay, di động rơi thẳng xuống thảm trải sàn.
Đã mấy giờ rồi, sao anh còn ở nhà?
Còn nữa, anh dậy từ lúc mấy giờ?
Lục Tinh run rẩy quay đầu sang, nhìn vào mắt Mục Sở Từ, "Chào, chào…" Bạn đang đọc truyện tại
Mục Sở Từ không lên tiếng, chậm rãi ngồi dậy, như cố ý để lộ nửa người trần trụi ra trước mặt Lục Tinh.
Lục Tinh nhìn vết cào trên vai anh, tức tốc dời mắt, lời chào buổi sáng cũng trở nên gượng gạo: "Chào buổi sáng, ông xã."
Mục Sở Từ tựa lên đầu giường: "Không còn sớm nữa, nếu không bị tiếng chuông điện thoại của em đánh thức, anh cũng không biết mình đã ngủ quá giấc."
Lục Tinh: "…"
Lục Tinh: "……"
Lục Tinh: "………"
Ba giây sau, Lục Tinh trừng to mắt.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức anh, tức là anh đã nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc gọi của cô và Ân Ân…
Trai bao? Nhặt xác?
Còn có kỹ thuật của trai bao tệ hại đến mức nào mới khiến chị không thoải mái tí nào như bây giờ?
Ngay khi Lục Tinh phản ứng lại, giọng nói êm ái của Mục Sở Từ cũng vang lên: "Không đủ suиɠ sướиɠ à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT