Đầu ngón tay Trần Ân Tứ run lên, nhìn màn hình di động sáng rực của anh, không nói gì.
Tần Kiết vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trước mặt Trần Ân Tứ, không nhúc nhích.
Hồi lâu không ai chạm vào, màn hình di động tự tắt.
Trước mắt tự nhiên tối hẳn đi khiến Trần Ân Tứ tỉnh táo hơn một chút, cô chậm rãi nhướng mắt, nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết, vẻ mặt bình thản, ánh mắt cũng hết sức điềm tĩnh, cô nhìn chằm chằm anh giây lát rồi khẽ gật đầu, nói bằng giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
Cô nói: "Được."
Tim Tần Kiết đau thắt lại.
Được.
Được lắm.
Tần Kiết gật đầu, đứng dậy.
Hôm ấy anh hẳn là bị điên, cô càng tỏ ra bình thản điềm tĩnh, anh càng muốn xé toang biểu cảm ấy, muốn thấy cô cáu giận, ghen tuông, thậm chí chỉ cần không vui một chút thôi cũng được, bởi anh nghĩ, chỉ cần gương mặt cô thoáng dao động, anh có thể tự nhủ lòng rằng cô không chỉ thích anh, cô cũng có yêu anh chút chút, chẳng qua ngượng nên cố nói cứng là chỉ thích anh thôi. Anh cầm di động, vờ gửi tin nhắn thoại, cố tình để cô nghe thấy.
Anh nói: "Lát nữa gặp nhé."
Anh còn nói: "Hẹn gặp ở đâu?"
Hôm ấy anh chắc chắn là bị điên, anh đi vào phòng ngủ chính, sau khi đặt điện thoại xuống còn cầm quần áo đi tắm. Chỉnh trang sạch sẽ gọn gàng, không còn ngửi thấy mùi rượu nữa, mới bước ra.
Anh vừa soi gương chải lại tóc vừa cầm di động lên gửi tin nhắn thoại: "Giờ anh đi đây."
Từ đầu đến cuối, cô chỉ ngồi trên sofa, không mảy may phản ứng, lưng ưỡn thẳng, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, chăm chú nhìn màn hình tivi trước mặt, vẻ mặt bình thản.
Trần Ân Tứ chậm rãi nhìn ra cửa rồi khẽ gật đầu ừm một tiếng với anh.
Tần Kiết nhìn thẳng vào mắt Trần Ân Tứ, "Chắc đến khuya anh mới về, em đi nghỉ sớm đi nhé."
Trần Ân Tứ lại ừm một tiếng rồi thản nhiên quay lại nhìn màn hình tivi, "Biết rồi." Tần Kiết đứng trước cửa hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng rồi quay người đẩy cửa đi ra.
Cửa đóng sầm lại, vẻ mặt Trần Ân Tứ vẫn lạnh tanh.
Tivi đang chiếu một chương trình truyền hình thực tế rất khôi hài, một đám nghệ sĩ thỉnh thoảng lại cười ngặt nghẽo, cô nhìn họ cười cũng cười theo, cười mãi cười mãi rồi từ từ quay đầu nhìn ra cửa.
Cô muốn đứng dậy, muốn đuổi theo, muốn gọi anh lại, muốn hỏi anh một câu, Tần Kiết anh không đi gặp Tô Nam Nam có được không, muốn nói với anh rằng em rất không thích chuyện anh biết rõ một cô gái thích mình mà còn thân thiết với cô ta như vậy.
Cô đứng dậy thật, nhưng khi chạy ra đến cửa, cô chợt cảm thấy thật nực cười.
Chuyện ong bướm anh tự chuốc lấy, chính anh còn chẳng quan tâm, sao cô phải để tâm? Cô để tâm thì thay đổi được gì chứ? Chẳng lẽ mẹ cô không để tâm ư? Nhưng rồi kết cục thế nào? Trần Ân Tứ thu lại bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa lại, ngồi xuống sofa.
Chẳng biết cô đã xem một đoạn quảng cáo sữa bột đến lần thứ mấy thì cửa bật mở, Tần Kiết vừa ra ngoài không bao lâu lại vòng về.
Cô quay ra nhìn thấy anh đi tay không, còn chưa kịp hỏi sao anh về nhanh như vậy, anh đã lên tiếng trước, "Quên đem theo ví."
Trần Ân Tứ gật đầu, nuốt lại những lời đã ra đến miệng.
Tần Kiết lại nói, "Em lấy hộ anh với, đỡ anh phải thay giày."
"Được." Trần Ân Tứ đứng dậy hỏi, "Ví anh để đâu?"
Tần Kiết: "Cạnh máy tính của anh ấy."
Trần Ân Tứ ừm một tiếng rồi đi vào phòng ngủ chính, ví tiền của Tần Kiết đặt trước con chuột, cô tìm thấy ngay.
Cô đi đến trước mặt anh, đưa ví tiền cho anh.
Anh không cầm, chỉ hơi cúi đầu quan sát cô.
Ánh mắt anh vô cùng phức tạp, cô không hiểu, cũng không đoán nổi, bị anh nhìn chằm chằm, cô có phần bồn chồn, bèn giơ ví tiền ra, "Của anh này." Anh vẫn không cầm lấy mà tiếp tục nhìn cô chăm chú.
Thấy anh không cầm, cô đặt ví lên tủ giày bên cạnh, "Để ở đây cho anh nhé."
Tần Kiết nhìn theo động tác của cô, liếc qua ví tiền, rồi chẳng bao lâu sau đã quay đầu đi, nhắm mắt lại như đang cố nén đau đớn.
Thấy anh không nói gì, Trần Ân Tứ cũng chẳng nói gì nữa, quay người đi vào trong.
Cùng với động tác của cô, Tần Kiết từ từ mở mắt ra, nhìn theo bóng cô.
Anh thật sự cảm thấy mình là một thằng ngu, kẻ muốn đánh cược một lần là anh, làm ra bộ ung dung ra cửa là anh, nhưng đứng trước cửa không sao nhấc chân nổi cũng là anh, anh cho rằng cô sẽ đuổi theo, nhưng đợi mười mấy phút, phía sau cánh cửa cũng chẳng có động tĩnh, trong mười mấy phút ấy, anh đã nghĩ ngợi miên man rất nhiều, liệu cô có khóc không, có giận không, càng nghĩ càng bất an, anh nôn nóng đi lòng vòng trước cửa mấy bước, cuối cùng vẫn rút chìa ra mở cửa. Nhưng cô thì sao?
Bình tĩnh hơn anh tưởng nhiều, như chuyện chẳng liên quan gì tới mình vậy.
Cô đang xem tivi như một người không liên quan, như thể người vừa ra ngoài tìm cô gái khác không phải bạn trai mình.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ ngồi trên sofa, nhìn Trần Ân Tứ cầm điều khiển chuyển kênh, cảm giác mình như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.
Anh chỉ muốn thấy một chút để tâm trong mắt cô, một chút thôi là được.
Anh thật sự chẳng có yêu cầu nào khác.
Nhưng chỉ một yêu cầu nhỏ ấy, cô cũng không thể cho anh.
Tần Kiết cảm thấy không phải mình điên, mà là thật sự điên rồi, bị cô ép điên, hoặc có thể nói là bị chính tình cảm của mình ép cho phát điên.
Anh yêu cô nên mong rằng cô cũng yêu anh, anh rất mong trong tình yêu họ bình đẳng với nhau, rất hi vọng tình cảm của mình cũng có thể đổi được chút tình yêu nơi cô. Anh mắc phải một bệnh chung mà tất cả mọi người đều mắc, anh không phải thánh, thoạt đầu là anh không oán không hối cam tâm tình nguyện, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không cam lòng.
Có lúc yêu quá sâu đậm, thì tổn thương cũng sẽ sâu hơn bình thường.
Anh thật sự không cam lòng, anh quá mong mỏi được cô đáp lại, nhìn vẻ hờ hững của cô, anh chỉ muốn lao tới tóm vai cô chất vấn cô rằng rốt cuộc muốn anh phải như thế nào, cô mới chịu bằng lòng thử yêu anh.
Cơn giận trong lòng anh càng lúc càng đậm, đến cuối cùng, anh chẳng những không lao tới tóm vai cô, cũng chẳng hề chất vấn, mà chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô, "Trần Hề."
Cô ngập ngừng hai giây, quay sang nhìn anh.
Đọc truyện tại
Anh nhìn lại cô, gọi tên cô lần nữa, "Trần Hề."
Sau đó, anh nói, "Chúng ta chia tay đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT