Trần Ân Tứ chửi đã rồi, thấy màn hình lại hiện lên dòng chữ: "bạn của bạn đang gõ..."
Cô đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mãi chẳng thấy tin nhắn, nhưng dòng chữ: "bạn của bạn đang gõ..." đã biến mất.
Một lát sau, dòng "bạn của bạn đang gõ..." lại hiện ra, rồi một lát nữa vẫn chưa thấy tin nhắn, "bạn của bạn đang gõ..." lại biến mất...
Thấy dòng "bạn của bạn đang gõ..." cứ hiện lên rồi biến mất liên tục, Trần Ân Tứ sốt cả ruột, tò mò chẳng hiểu Tần Kiết muốn nói gì, cô chẳng nghĩ ngợi gì, trả ngay câu vừa rồi Tần Kiết gửi lại cho anh, "Gõ mất năm phút mà chưa được chữ nào à?"
Mr. Tần: "..."
Mr. Tần: "Muốn biết à?"
Trần Ân Tứ chợt có một dự cảm chẳng lành, lý trí khuyên cô đừng nói tiếp, nhưng trí tò mò lại giục cô đáp lại, "Muốn nói thì nói đi, đàn ông đàn ang sao cứ ấp a ấp úng thế." Mr. Tần: "..."
Màn hình lại hiện lên dòng "bạn của bạn đang gõ...", chừng nửa phút sau, Trần Ân Tứ nhận được một tin nhắn.
Mr. Tần: "Tối qua em nằm mơ à?"
Cô cứ ngỡ sự xuất hiện của anh chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ anh đã đến thật rồi...
Trần Ân Tứ chớp mắt nhắn lại, "Mơ gì cơ?"
Bên kia lại hiện lên "bạn của bạn đang gõ...", Trần Ân Tứ đợi đến sốt cả ruột, định trêu mấy câu thì tin nhắn của Tần Kiết gửi đến.
Chỉ có hai chữ.
"Mộng xuân."
Trần Ân Tứ: "???"
Mộng xuân à?
Đùa gì thế, Trần gia cô mà là loại người mơ mấy giấc mơ không phù hợp với thiếu nhi ấy hả?
Mộng xuân cái quái gì, anh mới gặp mộng xuân ấy, Trần gia đây chỉ gặp mộng đẹp thôi, anh lẻo mép thế sao không tâng mình lên tận mây xanh đi!
Trần Ân Tứ hí hoáy gõ nhoay nhoáy một tràng, đang định bấm gửi thì chợt khựng lại. Đêm qua anh và cô không xảy ra chuyện gì cả, nhưng trong đầu cô lại hiện lên những cảnh tượng ướŧ áŧ khiến người ta mặt đỏ tim đập kia...
Trần Ân Tứ hóa đá tại chỗ.
Một giây sau, nhận ra sau khi mình say rượu đã gặp mộng xuân thật, cô chẳng kịp nghĩ ngợi, buột miệng, "Mẹ kiếp, mình..."
Theo tiếng chửi, ráng đỏ lan dần từ dái tai xuống cần cổ rồi len vào trong cổ áo cô với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Lại có tin nhắn WeChat mới, cô chẳng dám đọc, dấm dúi nhét di động vào túi rồi ra ngoài tìm Lục Tinh.
Trước khi tới trường quay, Trần Ân Tứ bảo Lục Tinh đợi mình trong xe một lát, rồi lấy cớ để quên đồ quan trọng, quay về phòng khách sạn.
Vừa bước vào, cô đã mở ngay tủ lạnh, thấy ngăn lạnh có ba tầng, thường ngày cô chẳng mấy khi dùng, toàn bỏ không, song giờ đã được Tần Kiết nhét đầy hoa tươi, giữa đống hoa tươi có một hộp bánh ngọt, phía trên hộp bánh đặt một hộp nữ trang cực kỳ xinh xắn. Trần Ân Tứ dùng ngón tay cọ vào cánh hoa lạnh ngắt rồi tủm tỉm cười, đóng cửa tủ lại như giấu của báu, trở xuống tầng.
Trên đường tới trường quay, Trần Ân Tứ mới mở WeChat.
Tần Kiết gửi cho cô một loạt mấy tin nhắn, đều là tin nhắn văn bản.
Mr. Tần: "Ngượng à?"
Mr. Tần: "Mặt mỏng thế."
Ba phút trước, Mr. Tần: "Anh sắp bay rồi."
Trần Ân Tứ nhét di động vào túi, một lúc sau lại lấy ra, bấm màn hình trả lời, "Ừm, đi đường bình an nhé."
Tần Kiết bên kia có lẽ vẫn chưa tắt máy, cô vừa nhắn, anh đã nhắn lại: "Ừm."
Trần Ân Tứ không nói gì, trước khi cất di động đi, anh lại gửi thêm cho cô hai tin nhắn: "Anh cũng sẽ mơ như thế."
"Trong mơ cũng là anh và em."
Trần Ân Tứ không trả lời, Tần Kiết cũng không nhắn thêm, cô nghĩ có lẽ anh đã bị tiếp viên hàng không nhắc nhở quy định trên máy bay rồi. Trần Ân Tứ cầm di động đã tắt màn hình nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu cứ miên man nghĩ mãi về hai tin nhắn cuối Tần Kiết gửi.
Anh cũng sẽ mơ như thế, trong mơ cũng là anh và em.
Trong mơ cũng là anh và em...
Anh và em...
Vành tai Trần Ân Tứ lại đỏ ửng, nhưng khóe môi cô không kìm được mà cong lên.
...
Ngày cuối cùng của tháng Ba, bộ phim "Sinh mệnh" quay suốt ba tháng rưỡi cuối cùng cũng viên mãn đóng máy.
Liên hoan mừng đóng máy có uống vài ly rượu, Trần Ân Tứ và Lục Tinh bay về Bắc Kinh ngay hôm sau, thật tình cờ, Mục Sở Từ và ekip cũng bay cùng chuyến với họ. Chuyến này không phải máy bay lớn, khoang hạng nhất vốn không rộng, cả hai ekip đi chung, gần như cả khoang hạng nhất không có người ngoài.
Cùng quay một bộ phim hơn ba tháng, dù vốn không quen nhau giờ cũng thành quen, ekip hai bên hễ gặp mặt là chuyện trò rôm rả, trái lại Lục Tinh có vẻ không ưa Mục Sở Từ, mỗi lần gặp đều ít nói. Trương Dã, quản lý của Mục Sở Từ trong lúc nói chuyện cũng nhiều lần hỏi tới Lục Tinh, song Lục Tinh lần nào cũng ngả người ra ghế, đáp quấy quá cho xong chuyện.
Sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không bắt đầu đưa bữa ăn nhẹ lên.
Lục Tinh cầm dĩa, ăn hết hoa quả trước rồi thì thầm với Trần Ân Tứ, "Lần này xoài ăn ngon lắm."
Mục Sở Từ từ tốn uống hết bát súp, liếc thấy Lục Tinh đặt đĩa hoa quả trống trơn xuống bèn giơ tay gõ nhẹ vào đĩa hoa quả còn nguyên của mình.
Trương Dã ngồi bên cạnh hiểu ý ngay, bèn cầm đĩa hoa quả của Mục Sở Từ đưa cho Lục Tinh, "Này Lục Tinh, cô thích thì ăn thêm đi."
Lục Tinh nhìn sang Mục Sở Từ và Trương Dã, thấy đĩa quả trước mặt Mục Sở Từ đã biến mất, song cô không dám thể hiện mình có quan hệ với Mục Sở Từ, vội lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn anh." Trương Dã vô thức nhìn sang Mục Sở Từ, Mục Sở Từ thản nhiên ăn hai miếng, mới gật đầu một cái thật nhẹ.
Bấy giờ Trương Dã mới thu đĩa quả lại, đặt xuống khay của Mục Sở Từ.
Trần Ân Tứ nhận thấy có điểm mờ ám, không kìm được ghé tai Lục Tinh nói nhỏ, "Tinh Tinh à, có vấn đề đấy."
Lục Tinh thót tim, vờ làm bộ bình tĩnh hỏi, "Có... có chuyện gì?"
Trần Ân Tứ: "Trương Dã ấy, chị có thấy anh ta ân cần săn đón chị không? Em nghi Trương Dã thích chị đấy."
Lục Tinh đang uống nước cam, suýt nữa thì phun ra.
Đúng là sợ bóng sợ gió, nghệ sĩ nhà cô nếu nhìn ra được manh mối gì thì e rằng cả thế giới cũng nhìn ra rồi.
Trần Ân Tứ: "Không phải chị không biết gì đấy chứ? Em là người ngoài cuộc mà còn phát hiện ra rồi, Tinh Tinh chậm hiểu thật đấy."
Lục Tinh: "..."
Trần Ân Tứ: "Trương Dã lúc nào cũng hỏi chuyện chị, tối qua trong bữa liên hoan đóng máy, anh ta còn uống rượu đỡ cho chị, vừa rồi nghe chị khen xoài ngon, lập tức hỏi chị có muốn ăn thêm không, đây chẳng phải thích thì là gì?" Lục Tinh: "..."
Trần Ân Tứ: "Thật ra Trương Dã cũng ổn đấy, người quản lý của ảnh đế Mục cơ mà, sinh hoạt chung hơn ba tháng, em thấy tính tình anh ta cũng được, Tinh Tinh, chị thử cân nhắc nghiêm túc xem, nên biết rằng, bỏ qua mối này có thể sẽ không có mối nào hơn đâu, Tinh Tinh à..."
Lục Tinh không sao chịu nổi nữa, đành cắt lời Trần Ân Tứ, "Chị đã nói chị theo chủ nghĩa độc thân mà."
Mục Sở Từ vừa ăn xong, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu này hơi nhướng mắt.
Lục Tinh: "Chị không có hứng thú với đàn ông, nói gì đến chuyện tìm bạn trai hay tìm chồng."
Mục Sở Từ đưa mắt nhìn Lục Tinh rồi hơi nghiêng đầu ghé tai Trương Dã, hạ giọng thật thấp, "Tối nay bảo cô ấy về nhà đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT