Hình ảnh anh và cô thân mật nằm trong phòng ngủ vào rạng sáng lễ Giáng sinh hôm đó hiện ra trong đầu cô, lưng cô thoáng cứng đờ, càng ép sát người vào cánh cửa hơn.
Nhận thấy được cử động của cô, Tần Kiết khẽ cười. Môi anh kề sát tai cô, giọng cười kia dù rất khẽ và rất ngắn song lại khiến Trần Ân Tứ bủn rủn cả chân. Cô đỏ bừng mặt, nghiêng đầu sang bên né tránh, kéo giãn khoảnh cách giữa tai mình và môi anh.
Tần Kiết giơ tay giữ đầu cô lại, áp môi mình vào tai cô, "Bạn gái bé bỏng à, em không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi nhé."
Tai Trần Ân Tứ khá nhạy cảm, Tần Kiết hôn một bên tai của cô còn ngón tay thì cố ý mơn trớn bên còn lại. Tim cô đập thình thịch, không nghĩ nổi anh đã nói gì.
Tần Kiết ngậm lấy vành tai cô, rê lưỡi nhè nhẹ khiến thân thể cô run rẩy, đồng thời còn "Hử" thêm một tiếng mơ hồ. Trong cơn mơ màng, Trần Ân Tứ chỉ biết thuận theo ý anh, khe khẽ "ừ". Tần Kiết không nói gì nữa, để nụ hôn nồng cháy trượt từ vành tai đến cổ, rồi lại lần lên môi cô. Bàn tay giữ lấy eo luồn vào quần áo cô, ve vuốt da thịt từ trên xuống dưới.
Trần Ân Tứ đánh hơi được ý đồ của anh bèn giữ chặt tay anh lại, né tránh môi anh, thở hổn hển, "Em... buổi chiều em phải ghi hình."
"Anh biết, anh chỉ kiểm tra xem..." Ngón tay Tần Kiết chạm phải nơi ẩm ướt, hơi thở dần nặng nề, giọng cũng khản đặc, "Xem thử em có nhớ anh thật không?" Anh hôn lên môi cô, bàn tay đang giữ cánh tay anh của cô dần trở nên yếu ớt...
Khách sạn họ ở khá tốt, nhưng cửa cách âm thì khá kém, thi thoảng trong hành lang sẽ vang lên tiếng giày cao gót và cả tiếng trò chuyện... Ngoài hành lang có nhân viên tạp vụ gõ cửa, hỏi có cần quét dọn phòng không...
Trần Ân Tứ cuống quýt níu chặt áo Tần Kiết, vậy mà anh vô cùng bình thản giơ tay cài dây xích chốt cửa lại. Nhân viên phục vụ cầm lấy thẻ phòng vạn năng, quét thẻ nhưng không đẩy cửa ra được đành nhanh chóng rời đi.
Đến khi Tần Kiết buông ra, Trần Ân Tứ dán sát vào cửa đã bủn rủn cả người, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Tần Kiết nhanh tay giữ lấy cô. Cô nhác thấy tay anh ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm chân mình, không dám nhìn Tần Kiết lấy một cái.
"Em đứng được không?"
Nghe vậy, Trần Ân Tứ gạt phăng tay Tần Kiết ra.
Tần Kiết cười khẽ, "Anh đi rửa tay đây."
Chỉ một câu nói đã làm cả người Trần Ân Tứ đỏ gay, ngoài mặt giả vờ như không nghe thấy Tần Kiết nói còn trong lòng chỉ muốn chết quách cho rồi.
Anh nói kiểm tra chứ không phải là muốn cô thật... Cách kiểm tra kia dĩ nhiên là dùng tay... Aaaa!
Tần Kiết biết Trần Ân Tứ hay xấu hổ nên không trêu chọc cô nữa. Thấy cô đứng vững, anh mới đi vào phòng vệ sinh, không thèm đóng cửa lại. Trần Ân Tứ không nhịn được tò mò, ngó vào phòng tắm, thấy anh đang rửa tay trong bồn. Nghĩ đến hành động khi nãy của anh, cô lại đỏ mặt tía tai, khó thở.
Tần Kiết rút hai tờ khăn giấy, lau sạch tay. Lúc đi ra ngoài thấy cô bạn gái bé bỏng của mình vẫn còn đứng tựa cửa cúi đầu như bị phạt, anh suýt nữa không kiềm được mà phì cười. Anh đi đến, vuốt ve gò má cô, "Còn chưa tỉnh được à?"
Đầu ngón tay anh vừa rửa nước man mát làm Trần Ân Tứ run bắn. Cô né tránh ánh mắt anh, lắc đầu, "Không phải."
"Mấy giờ ghi hình?"
Đầu óc Trần Ân Tứ vẫn còn đông cứng sau chuyện vừa rồi, "Một giờ chiều."
"Vậy cũng đến lúc phải đi rồi..." Tần Kiết nhìn quần áo Trần Ân Tứ đang nhăn nhúm, "Em mặc bộ này hay thay bộ khác?"
Trần Ân Tứ khe khẽ nói: "Thay bộ khác."
Tần Kiết tránh đường cho cô đi vào phòng thay quần áo, thấy cô vẫn không nhúc nhích, bèn trêu ghẹo: "Chờ anh thay giúp em hả?" Trần Ân Tứ lập tức cự tuyệt: "Không cần!"
Nhớ ra mình thay đồ phải cởϊ qυầи áo, cô chỉ vào phòng tắm, "Anh vào đó đi."
"Đâu phải anh chưa từng xem..."
Tần Kiết còn chưa dứt lời, Trần Ân Tứ đã tức giận giơ tay định đánh anh.
"Anh vào, anh vào." Tần Kiết lùi lại nửa bước, né tránh bàn tay bạn gái bé bỏng sắp tát vào mặt mình, sau đó bước vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Trần Ân Tứ ngại đỏ mặt, lấy quần áo trong tủ ra. Thay xong, cô hít thở sâu vài lần, đi đến trước cửa phòng tắm, ra vẻ lạnh lùng gõ cửa.
Tần Kiết mở cửa, bình thản tựa vào cửa phòng tắm, ung dung ngắm Trần Ân Tứ soi gương chải tóc.
Trước khi ra cửa, Trần Ân Tứ lấy thẻ phòng đưa cho Tần Kiết, "Em đi ghi hình, anh ở lại khách sạn nghỉ ngơi, muốn ra ngoài dạo thì đi, anh cứ giữ lấy thẻ phòng." Tần Kiết nhận thẻ rồi cầm lấy túi của Trần Ân Tứ, "Đi thôi."
Trần Ân Tứ "ơ" một tiếng, thắc mắc: "Anh muốn đưa em đến đoàn phim à?"
"Không phải." Tần Kiết mở cửa ra, chờ cô ra khỏi phòng rồi mới đi theo sau, "Anh đến đoàn phim làm trợ lý miễn phí cho bạn gái bé bỏng của mình."
Hai ngày trước, cô than thở riêng với anh, chờ đến ngày cô nổi tiếng sẽ thuê trợ lý, thuê quản lý, thuê tài xế... Kết quả chưa được bao lâu, anh bạn trai đã giúp cô hoàn thành ước mơ có trợ lý trước.
Trần Ân Tứ cảm thấy quá đỗi ấm áp song vẫn cứng miệng, "Vậy anh đến đoàn phim phải gọi em là cô Trần Ân Tứ đấy."
Tần Kiết: "Được, thưa cô Trần Ân Tứ."
Trần Ân Tứ phì cười.
Tần Kiết nắm tay cô, "Cô Trần Ân Tứ, bạn trai cô làm trợ lý cho cô là có ý đồ đấy nhé."
Trần Ân Tứ không kịp hiểu, ngờ vực nhìn Tần Kiết. Thừa dịp thang máy vẫn chưa mở cửa, Tần Kiết khẽ giọng nói: "Anh kiểm tra em có nhớ anh không, em còn chưa kiểm tra lại anh nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT