Ly nước chanh của cô một ngụm còn chưa uống đã trở thành gạt tàn thuốc?
Nghe xem, đây là tiếng người sao?
Xem xem, đây là việc con người làm sao?
Trần Ân Tứ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khinh thường nghiêm trọng, lửa giận trong lòng cứ thế mà phừng lên.
"Có thể cười thì đừng mở miệng, có thể mở miệng thì đừng động tay động chân.”- ghi nhớ lời dặn của Lục Tinh, cô cố gắng nhịn để không đổ ly nước lên đầu Tần Kiết, trừng mắt căm phẫn nhìn anh.
Một giây, hai giây, ba giây...mười giây, nụ cười ngại ngùng của Trần Ân Tứ cũng không duy trì nổi, trực tiếp mở miệng:
- Nếu ánh mắt có thể giết người, anh chắc chắn đã chết một ngàn lần, không, mười ngàn lần rồi! Tôi thừa nhận sau khi thấy anh đã nghĩ làm cách nào để giết anh không cần đền mạng. Chẳng giấu gì anh, trong đầu tôi hiện tại đều nghĩ cách để giết. Đầu độc? Đâm chết anh? Cào chết anh? Chém chết anh? Đánh chết anh? Hay là...
Ngón tay Tần Kiết đem điếu thuốc bỏ vào ly nước chanh, anh hơi cúi đầu ghé sát vào Trần Ân Tứ. Miệng Trần Ân Tứ như muốn nói gì đó trong nháy mắt liền không thốt nên lời.
Người anh không vương mùi thuốc lá, duy chỉ có hơi thở mát lạnh sạch sẽ, ánh mắt đen nhánh của anh đảo quanh khuôn mặt nhỏ của cô, từ từ lên tiếng:
- Anh chỉ chấp nhận em...khóc chết anh.
Ba giây sau, não cô điên cuồng rà năm lần bảy lượt câu “Vậy thì em đừng khóc nha.”
Tên cẩu này lại chiếm tiện nghi của cô!
Mang tai Trần Ân Tứ đỏ ửng. Những lời hằng ngày khi tức giận cô nói chẳng thèm dùng não, giờ đây không còn bóng dáng. Cô không cam tâm để Tần Kiết chiếm thế thượng phong, trừng mắt nhìn Tần Kiết ba giây mà không tìm được lời nào để nói, đành xoay người rời đi. Đi được hai bước, cô thấy mình bớt giận được chút, quay đầu lại hướng Tần Kiết, hung hăng đạp một cái lên đùi anh, sau đó tai bớt ửng hồng, xoay người đi.
Trần Ân Tứ một câu chào tạm biệt với ba người sản xuất phim cũng không thèm nói, trực tiếp lấy túi bước thẳng ra cửa.
Lúc cô đi đến cửa, nhân viên phục vụ cẩn thận ngăn cô lại:
- Tiểu thư, cái ly đó không thể mang đi...
Trần Ân Tứ lúc này mới phát hiện mình vẫn còn cầm "gạt tàn thuốc"...à không, là ly nước chanh.
"Beng!" - Cô quăng ly nước lên khay của người phục vụ, mặt lạnh mở cửa.
Trở lại trên xe, Trần Ân Tứ vuốt vuốt mặt, đợi lửa giận trên mang tai rời đi, lửa giận trong lòng tiêu tán thì lập tức thông báo cho Lục Tinh bằng điện thoại.
- Tinh Tinh, cậu biết hôm nay tớ gặp ai không? Tên cẩu Tần Kiết đó! Hắn thế mà lại dám lấy ly nước chanh của tớ làm gạt tàn thuốc, cậu có tin được đây là việc của một tên đàn ông làm không?Hắn là một tên đểu, không, là một tên cẩu đểu!
Tinh Tinh, hắn khinh người quá đáng. CMN còn muốn tớ khóc chết hắn... vậy mà muốn tớ khóc chết hắn...Cậu nghe xem, đây là điều con người nói sao? Hắn ta có cần mặt mũi nữa không vậy?
(Cần gì phải quan tâm mặt mũi, cần mặt mũi thì đâu thể ngắm được vợ mình khi giận dữ~ha ha ha.)
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT