Chương 209 ĐỒ NGỐC NÃO CÓ VẤN ĐỀ

Trần Ân Tứ tiếp tục nói thêm mấy câu với Dung Dự, thấy Tần Kiết mãi không về, không dằn lòng nổi nữa bèn hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"

Dung Dự ngẩn ra mất một giây mới hiểu người Trần Ân Tứ hỏi là ai, anh ta nhìn xung quanh: "Hả? Không biết, vừa mới ở đây cơ mà..."

"Để anh gọi điện thoại hỏi hộ em..."

Dung Dự lấy điện thoại ra, gọi vào số của Tần Kiết.

Không có ai nghe máy.

"Kỳ lạ, chắc không phải Tần cẩu uống say đấy chứ?" Dung Dự lẩm bẩm, ngẩng đầu hỏi: "Nữ thần, em tìm Tần cẩu có chuyện gì không? Hay là anh vào nhà vệ sinh tìm giúp em?"

Lục Tinh đã ngồi chờ trong xe rất lâu, cô ấy xem giờ, thấy chưa đầy bốn tiếng nữa là phải ra sân bay, lề mề thêm lúc nữa thì cả đêm đừng mơ được nghỉ ngơi, không kiên nhẫn nổi bèn hạ cửa xuống thúc giục: "Ân Ân?"
Trần Ân Tứ nghe thấy cô ấy gọi mình, bèn ngoảnh đầu đáp lại Lục Tinh một tiếng, sau đó nói với Dung Dự: "Không cần đâu, em cũng không có chuyện gì, chỉ muốn chào tạm biệt anh ấy thôi, anh ấy không có ở đây thì thôi vậy."

Trần Ân Tứ ngập ngừng, đoạn chỉ tay ra sau lưng, nói tiếp: "Họ chờ em lâu rồi, em phải đi đây."

Dung Dự: "Vậy được, lát nữa gặp Tần Kiết, anh sẽ bảo với cậu ta, nhắc cậu ta trả lời tin nhắn của em."

Trần Ân Tứ mỉm cười gật đầu, chào tạm biệt mọi người, rồi quay người ngồi vào trong xe.

Cửa xe tự động đóng lại, tiếp đó là tiếng khóa cửa lách cách, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Trần Ân Tứ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe, xe mà mấy người Dung Dự và Đường Cửu gọi lần lượt đến, đám đông đứng trước cửa tốp năm tốp ba rời đi. Cho đến khi chiếc xe đã đi xa, không còn nhìn thấy ánh đèn led nhấp nháy trước cửa KTV, Trần Ân Tứ vẫn không thấy Tần Kiết xuất hiện.
Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ thất thần nhìn chằm chằm bên ngoài, liền hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Hả?" Trần Ân Tứ nghi hoặc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Tinh, cô im lặng mấy giây: "Không nghĩ gì cả."

Lục Tinh đáp "ừm", nhìn chằm chằm nét mặt Trần Ân Tứ, quan sát kỹ càng hồi lâu: "Chị cứ cảm thấy tâm trạng của em không tốt."

... Rõ ràng trông có vẻ không khác gì lúc bình thường.

"Nào có, chỉ là em uống ít rượu, bây giờ hơi buồn ngủ thôi." Trần Ân Tứ tìm đại một cái cớ, tựa người vào ghế nhắm mắt lại.

Chiếc xe lắc lư tiến về phía trước, Lục Tinh tưởng cô buồn ngủ thật, nên không làm phiền cô nữa, trong xe mở điều hòa, nhiệt độ khá thấp, Lục Tinh lấy một chiếc khăn trong túi ra nhẹ nhàng đắp lên đôi chân trần của Trần Ân Tứ.

Hàng mi Trần Ân Tứ khẽ run lên, tay trái cô lặng lẽ sờ tay phải dưới tấm khăn.
Ngón tay lành lạnh, mồ hôi ở lòng bàn tay và mu bàn tay đã khô từ lâu rồi...

Anh là người nắm tay cô trước, cũng là người buông tay cô ra trước.



Trước khi ngủ, Trần Ân Tứ nhìn điện thoại, vẫn im ắng, không hề có tin nhắn của Tần Kiết.

Năm giờ sáng, Trần Ân Tứ giật mình tỉnh giấc bởi chuông báo thức, việc đầu tiên cô làm là mở WeChat, Tần Kiết không biết từ khi nào đã được cô đặt ở vị trí đầu tiên vẫn không có tin tức gì.

Trên đường đến sân bay, Trần Ân Tứ lại lấy điện thoại ra nhìn lần nữa, cô mở hình đại diện của Tần Kiết, gõ một hàng chữ vào khung đối thoại.

... Tôi xuất phát đến sân bay rồi.

Nghĩ thế nào, Trần Ân Tứ lại ấn nút xóa, xóa sạch những chữ vừa gõ, rồi ấn tắt màn hình.

Cô chỉ được ngủ chưa đầy ba tiếng, trên đường đến sân bay, nghe tiếng ngáy khe khẽ quen thuộc của Lục Tinh mà cô không sao lây cơn buồn ngủ được.
Làm xong thủ tục lấy vé, khi xếp hàng kiểm tra an ninh, qua cửa kính Trần Ân Tứ nhìn thấy Trần Vinh đang đứng phía trước để cho nhân viên an ninh kiểm tra.

Trần Ân Tứ buột miệng lẩm bẩm: "Đậu, trúng độc rồi, oan gia ngõ hẹp."

"Gì thế?" Lục Tinh ngoái đầu nhìn Trần Ân Tứ.

Trần Ân Tứ hất cằm về phía Trần Vinh đang đứng phía trước: "Kia kìa, cái người mặc đồ đen ấy chính là đồ ngốc não có vấn đề."

Chuyện gặp Trần Vinh và Cố Quân Phùng, Trần Ân Tứ đã kể cho Lục Tinh khi gọi điện thoại, nhưng không kể chi tiết như nói với Tần Kiết, chỉ bảo Trần Vinh là em gái mình, quan hệ giữa hai người bình thường.

Lục Tinh quan tâm câu chuyện máu chó giữa Trần Vinh và Cố Quân Phùng hơn cả mối quan hệ giữa Trần Ân Tứ và Trần Vinh, bây giờ nhìn thấy Trần Vinh, Lục Tinh lập tức nghển cổ quan sát cô ta: "Cô ta chính là cô em gái móc tiền nuôi trai bao của em đấy à?"
"Trông giỏi giang nhỉ, không giống mấy người chuyên làm chuyện bại não."

"Nhưng mắt cô ta nhìn có vẻ sưng húp, khóc vì tên khốn nạn đấy à?"

Trần Ân Tứ liếc mắt qua Trần Vinh, thấy mắt cô ta sưng như hai quả hạch, kìm lòng không đặng mà mắng một câu: "Nên mới nói não cô ta có vấn đề."

Nghe cô nói thế, Lục Tinh buồn cười: "Chắc hẳn có tình cảm thật, nên mới thế."

Trần Ân Tứ bĩu môi, không nói thêm gì, mà đẩy Lục Tinh một cái, nhắc nhở đến lượt cô ấy làm kiểm tra rồi.

Kiểm tra xong, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, Trần Ân Tứ và Lục Tinh thong thả ăn bữa sáng ở phòng chờ của khoang hạng nhất, xong xuôi mới lên máy bay.

Trùng hợp thay, Lục Tinh và Trần Ân Tứ lại gặp Trần Vinh ở khoang hạng nhất.

Trần Ân Tứ đã lấp đầy bụng, vừa lên máy bay là lăn ra ngủ, khi cô tỉnh giấc, máy bay đang ở trên không trung.
Cô cởi dây an toàn đi vào nhà vệ sinh, khi trở về thì phát hiện hóa ra Trần Vinh ngồi ngay phía trước bên trái mình.

Trần Vinh không về Bắc Kinh mà đi Thượng Hải làm gì?



Trần Ân Tứ không cầm lòng được lại nhìn Trần Vinh.

Trần Vinh đang cúi đầu đọc sách, dường như nhận ra điều gì đó, cô ta liền ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ân Tứ đang đứng, không chờ cô ta bắt gặp ánh mắt mình, Trần Ân Tứ đeo khẩu trang đã rời mắt đi trước, làm ra vẻ không nhìn thấy Trần Vinh, kiêu ngạo đi về chỗ của mình.

Trần Vinh đưa mắt nhìn theo cho đến khi thấy Trần Ân Tứ trở về chiếc ghế ngả, bấy giờ mới quay trở về trang sách. Cô ta lật mấy trang, bỗng muốn uống gì đó, bèn ấn nút gọi phục vụ đến.

Tiếp viên hàng không nhanh nhẹn đi tới: "Thưa cô, xin hỏi cô cần gì ạ?"
Trần Vinh suy nghĩ: "Cho tôi một ly rượu vang."

"Vâng." Tiếp viên hàng không đứng thẳng dậy, đang định rời đi thì Trần Vinh gọi cô ấy lại: "Ba ly."

Trần Ân Tứ thấy cô ta cứ cắm đầu đọc sách, không kiềm lòng nổi ghé người tới sát chỗ Lục Tinh ở đằng trước: "Cô nàng si tình này sao lại ngồi chung chuyến bay với chúng ta nhỉ?"

Lục Tinh hạ thấp giọng xuống, trả lời lại: "Chị cũng muốn hỏi em đấy, ban nãy em ngủ, chị không tiện làm phiền em."

Trần Ân Tứ nhìn Trần Vinh, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Chị nói xem, tên khốn nạn đó có ở Thượng Hải không? Cô nàng si tình này đi đi lại lại, cảm thấy vẫn còn yêu anh ta sâu đậm, cho dù anh ta làm chuyện động trời có lỗi với cô ta, cô ta vẫn quyết định tha thứ?"

Đúng lúc này, tiếp viên hàng không bưng ba ly rượu, đi đến trước mặt Trần Vinh: "Thưa cô, rượu cô cần đây ạ."
Giọng nói của tiếp viên hàng không làm Lục Tinh nghe không rõ lời của Trần Ân Tứ: "Em nói gì cơ?"

"Ý em là, liệu có phải cô nàng si tình đó đến Thượng Hải để tìm tên trai bao kia không?" Trần Ân Tứ nói to hơn một chút.

Trần Vinh nghe thấy, lập tức nuốt ngược câu "phiền cô mang hai ly rượu này đến ghế B12 và C12" trở về, cầm ly rượu, uống một hơi hết cả ba ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play