Trần Ân Tứ nghiêng người đến, mặt đối mặt với Tần Kiết, "Thầy Tần, câu em đặt thế nào? Nếu thầy chấm điểm, thì em sẽ được bao nhiêu?"
Tần Kiết cứng ngắc, nhìn sang phía khác, né tránh ánh mắt đượm nét cười của Trần Ân Tứ.
Có lẽ do uống rượu, Trần Ân Tứ cũng bạo gan hơn nhiều, cô đưa một tay ra, xoay mặt Tần Kiết lại: "Thầy Tần, tôi nghĩ câu ban nãy tôi đặt cực kỳ ngầu, có thể được một trăm điểm, thầy cảm thấy thế nào?"
Tần Kiết là người quá gian trá, nếu anh làm một vài chuyện không muốn để người khác biết, vậy gần như không thể bị nắm đằng chuôi.
Trong ấn tượng của Trần Ân Tứ, chỉ có hai lần như vậy. Máy tạo độ ẩm và băng vệ sinh của năm năm trước là một, mà lần đó còn là bà chủ siêu thị tình cờ nói ra. Hôm nay là lần hai. Lần đó của năm năm trước, cô chỉ biết cảm động, năm năm sau, cô mới phát hiện nhìn dáng vẻ khó chịu của Tần Kiết khi làm việc tốt bị vạch trần còn thú vị hơn cả cảm động...
Trần Ân Tứ nhìn gương mặt đẹp trai căng như dây đàn và dáng vẻ giả chết của Tần Kiết, càng nhìn càng thấy dễ thương, càng thấy buồn cười, cô cố gắng nhịn cười, hỏi: "Thầy Tần, tại sao thầy đánh Cố Quân Phùng?"
Tần Kiết bắt đầu đứng ngồi không yên.
Anh muốn vào nhà vệ sinh, hơi nhổm người dậy.
Trần Ân Tứ đè mạnh chân anh, ép anh ngồi xuống sofa: "Thầy Tần, thầy đừng trốn, thầy tưởng trốn được thì tôi không biết thầy đánh Cố Quân Phùng là do anh ta mắng..."
Tần Kiết đột nhiên cúi người xuống chặn môi cô.
Nửa câu sau của Trần Ân Tứ lập tức biến mất.
Trần Ân Tứ còn chưa kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Nhận ra Tần Kiết vừa làm gì với mình, cô ngẩn người, rồi cuống quýt quay đầu đi. Nụ hôn của anh rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không hề bị người khác phát hiện ra.
Phòng VIP vẫn ồn ã, nhưng Trần Ân Tứ như bị mắc chứng mất ngôn ngữ, đờ đẫn nhìn Tần Kiết điềm nhiên như không.
Bàn tay cô đang đặt trên chân Tần Kiết dần dần thả lỏng, ngón tay bất giác cong lại.
Đầu ngón tay của cô mềm mại để lại cảm giác ngưa ngứa trên làn da của anh cách một lớp vải mỏng, yết hầu của Tần Kiết chuyển động, đè bàn tay không yên phận của cô lại.
Lòng bàn tay của anh nóng rẫy, làm Trần Ân Tứ giật mình, vô thức ngồi thẳng người.
Cô cụp mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh anh, trông cô ngoan ngoãn không khác gì học sinh tiểu học.
Một phút sau, cô mới sực tỉnh, vừa rồi anh hôn cô... Dù chỉ như là chuồn chuồn đạp nước. Tại sao anh lại hôn cô? Vì cô làm anh cuống quá ư?
Anh không hỏi ý kiến cô đã chọc ghẹo cô, cô có nên tẩn anh một trận không?
Nhưng đã qua một lúc rồi, bây giờ tẩn còn kịp không?
Trần Ân Tứ không uống nhiều rượu, nhưng cô cảm thấy đầu óc mình váng vất, hình như say rồi.
Cô muốn rời sự chú ý, vô thức định cầm điện thoại lên, bấy giờ mới nhận ra tay cô vẫn đang nằm trong lòng bàn tay Tần Kiết.
Trần Ân Tứ lén nhìn sang bên cạnh, ánh mắt cô còn chưa kịp nhìn đôi tay của anh và cô chồng lên nhau, tay Tần Kiết bỗng nhiên động đậy, cô giật mình vội vàng rời mắt đi, sau đó cảm nhận rất rõ bàn tay anh cẩn thận di chuyển, cô tưởng anh định thả ra, nào ngờ tay Tần Kiết đang đè trên tay cô, đột nhiên biến thành nắm tay cô.
Trần Ân Tứ choáng váng như bị búa đập vào đầu, cảm thấy mình say càng thêm say. Cô không dám thở mạnh, hơi căng thẳng, bàn tay nằm trong lòng bàn tay anh bắt đầu cứng đờ.
Mãi một lúc sau, cô mới bất giác nhận ra, phản ứng đầu tiên của cô đáng lẽ phải là rút tay về mới đúng.
Đầu ngón tay của cô hơi nhúc nhích, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mạnh tay, mặc anh tiếp tục nắm tay mình.
Tần Kiết cũng nắm tay cô một lúc mới hoàn hồn, anh vô thức muốn thả ra, nhưng phát hiện cô không hề phản kháng, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, nhận ra ngoài vành tai đỏ bừng, cô không hề có bất cứ dấu hiệu tức giận nào, anh do dự giây lát, cuối cùng vẫn không nỡ buông tay cô.
Bàn tay của cô vẫn y hệt năm năm trước, mềm mại như không xương, làm anh cầm lòng không đặng muốn nắm chặt hơn nữa.
Phòng VIP chỉ bật đèn led xung quanh, ánh sáng mờ tối, anh và cô nắm tay nhau, di chuyển đến giữa chân cô và anh, thậm chí Dung Dự và Đường Cửu đi vệ sinh về, đi qua hai người họ cũng không hề phát hiện ra chuyện bất thường. Mọi người trong căn phòng vui đùa, nhưng hai người Tần Kiết và Trần Ân Tứ không nghe lọt được câu nào.
Cho đến khi "hố đen trò chơi" Dung Dự nhắc đến chơi trò chơi, mọi người đều đồng loạt nói được, sau đó trò chơi bắt đầu, đến lượt Tần Kiết thì đột nhiên im bặt, ai nấy đều lục tục quay đầu nhìn về phía anh. Nguồn :
Dung Dự huých vào cánh tay Tần Kiết: "Tần cẩu, đến lượt cậu rồi."
Tần Kiết hoàn hồn: "Gì cơ?"
Sau đó Trần Ân Tứ cũng hoàn hồn theo, thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn họ, cô vô thức muốn rút tay về, nhưng Tần Kiết càng nắm chặt hơn.
Dung Dự: "Gì cái gì mà gì? Đang chơi đấy, rất đơn giản, đếm số, đến các con số có số tám thì phải bỏ qua, ví dụ như 8, 18, 28..."
Tần Kiết thản nhiên đáp "ừ", "Vậy bây giờ tôi cần phải nói số bao nhiêu?" Dung Dự không nghĩ nhiều, "Ban nãy tôi đã nói 6 rồi, đến lượt cậu là 7."
Tần Kiết: "7."
Trần Ân Tứ biết mọi người đều chưa nhìn thấy cô và Tần Kiết nắm tay nhau, nhưng vẫn căng thẳng, đến nỗi đến lượt cô, cô ngập ngừng ba giây mới mở miệng, may mà cô vừa nghe Dung Dự nhắc lại luật chơi nên không bị mắc lỗi: "9."
Trần Ân Tứ nói xong thì đến lượt Giang Noãn, Giang Noãn vừa nói "10" vừa hỏi: "Đại minh tinh, sao tai cô lại đỏ thế."
Khuôn mặt Trần Ân Tứ càng đỏ hơn, ngay cả nhịp tim cũng tăng tốc.
Khi cô không biết nên trả lời thế nào, Tần Kiết thản nhiên nói hộ cô: "Cô ấy uống rượu nên mặt hơi đỏ."
"Thế à? Sao tôi không biết?" Dung Dự từng uống rượu với Trần Ân Tứ lẩm bẩm.
Tần Kiết lườm Dung Dự: "Bắt đầu từ hôm nay mới bị."
Dung Dự "ồ", đang định nói thêm thì Tần Kiết lên tiếng: "Đến lượt cậu rồi." Dung Dự ngoảnh đầu nhìn Đường Cửu, một giây trước Đường Cửu vừa hô "27", giây tiếp theo Dung Dự không nghĩ nhiều buột miệng nói luôn "28".
Hố đen trò chơi hàng thật giá thật Dung Dự thành công trở thành người bị thua đầu tiên.
Đường Cửu: "Nói thật hay mạo hiểm?"
Dung Dự đã có kinh nghiệm bị thua, không hề thấy sợ: "Mạo hiểm đi."
Đường Cửu: "Nào, lấy điện thoại của anh ra, mở danh bạ, gọi cho số thứ năm từ trên xuống, nói ba lần ‘Anh muốn ngủ với em’."
Dung Dự lấy điện thoại ra, làm theo lời của Đường Cửu, số thứ năm trùng hợp thay lại là... Lâm Nhiễm.
Đường Cửu thấy Dung Dự ngập ngừng không gọi: "Sao thế, không dám à?"
Dung Dự cười khẩy, ấn gọi dãy số đó: "Đùa gì thế."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT