Chương 203 HƠI CHÁN

Trần Ân Tứ hiểu ngay được "cô ấy" mà Tần Kiết đang nói là ai, bước chân thoáng khựng lại, "Liên quan gì đến tôi."

Bắt được khoảnh khắc vẻ mặt Trần Ân Tứ thoáng chần chừ nhưng Tần Kiết lại không hề vạch trần là cô đang mạnh miệng. Trước khi vào khách sạn, anh lại quay đầu nhìn lại phía sau, cô gái rơi xuống nước vẫn đứng trong hồ bơi, tuy xung quanh không có một bóng người nhưng vẫn ôm mặt khóc.

Cô nhóc nhà anh thường xuyên gặp chuyện bất bình ra mặt giúp đỡ, nhưng đối tượng lần này cô giúp hình như có liên quan đến cô.

Tần Kiết nhìn chăm chăm Trần Vinh một hồi mới dời mắt nhìn sang Trần Ân Tứ đã đi trước anh một đoạn, rồi rảo bước đi theo. Sau đó anh nói vu vơ: "Cô ấy vẫn còn ở dưới hồ, có khi nào muốn tự tử không?"
Trần Ân Tứ ra chiều vô cảm, như thể không thèm đoái hoài mà chỉ "à" một tiếng. Lát sau cô cất lời: "Cô ta tự tử liên quan gì đến tôi."

Rõ ràng thấy được đáy mắt cô nhóc thoáng chút bất an, Tần Kiết làm như không nhìn thấy gì cả, "Tôi tưởng em quan tâm."

"Tôi đâu phải cảnh sát, quan tâm mấy chuyện tào lao này làm gì? Tôi bị điên chắc?" Trần Ân Tứ vờ lạnh nhạt đi vài bước, song lại thấp thỏm quay đầu nhìn Tần Kiết, "Cô ta... không tự tử thật đấy chứ?"

Hỏi xong, Trần Ân Tứ thầm chửi "Mẹ nó đúng là mình bị điên" rồi tiện tay kéo một nhân viên khách sạn, "Xin lỗi, trong hồ có một cô gái đang kích động, anh sang đó xem thử đi, đừng để xảy ra chuyện chết người."

Nhân viên khách sạn nghe nói thế lập tức chạy đi.

Tần Kiết nghiêng đầu dò hỏi: "Hình như em rất quan tâm đến cô gái kia nhỉ?"
Trần Ân Tứ không buồn đáp lại, ấn nút thang máy.

Tần Kiết đi theo lại hỏi: "Em quen biết với cô ta à?"

Trần Ân Tứ vẫn không nói câu nào, ấn số tầng của mình và Tần Kiết. Thang máy chạy lên đến tầng hai, cửa thang máy mở, Trần Ân Tứ đi ra ngoài.

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Trần Ân Tứ lại ấn nút cho nó mở ra, tức tối nhìn Tần Kiết đứng trong thang máy: "Hơi chán, nhậu không?"



Tần Kiết xách túi bia, quẹt thẻ mở cửa phòng.

Trần Ân Tứ ngồi lặng người trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Tần Kiết đi đến đặt túi bia xuống bàn, thấy cô vẫn ngồi yên bèn lấy ra một lon bia, bật nắp rồi ném khoen vào túi, áp cả lon vào mặt Trần Ân Tứ, "Của em này."

Trần Ân Tứ choàng tỉnh, khẽ cảm ơn, nhận lấy lon bia uống ừng ực hơn nửa.


Tần Kiết kéo một chiếc ghế đến, tự nhiên ngồi xuống trước mặt cô, cũng bật cho mình một lon bia. Anh vừa định uống thì Trần Ân Tứ đã ném lon bia đã uống cạn xuống đất, chìa tay ra với anh.

Tần Kiết đành phải đưa lon mình đang định uống cho cô.

Trần Ân Tứ uống một hơi hết ba lon, ngọn lửa lòng mới nguôi đi phần nào. Cô cầm lon thứ tư lên uống, thẫn thờ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ hồi lâu, bỗng gọi: "Tần Kiết?"

"Hả?"

Trần Ân Tứ tiếp tục ngây người nhìn cảnh đêm chốc lát, quay đầu lại nhìn vào mắt Tần Kiết, "Cô ta tên Trần Vinh, nếu xét theo quan hệ dựa trên pháp luật, cô ta xem như là em gái tôi."

Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện không vui, Trần Ân Tứ thường viện cớ có lệ cho qua chuyện hoặc im lặng không nói lời nào. Tần Kiết cho rằng tối nay cô cũng vậy, ấy thế mà không ngờ cô lại chủ động tâm sự với anh.
Tần Kiết hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vui mừng nhiều hơn thế. Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đến nay, cô chịu nhắc đến gia đình mình với anh.

Tần Kiết đang định hỏi "Em ruột hả" thì Trần Ân Tứ đã nói: "Là kiểu em gái chỉ có một nửa huyết thống."

Cô nhìn ra cửa sổ, uống hết nửa lon bia lại nói tiếp: "Chính là cùng cha khác mẹ."

Thoắt cái Tần Kiết đã kịp bắt được vấn đề mấu chốt, "Cô ấy bao nhiêu tuổi?"

Trần Ân Tứ lặng thinh, Tần Kiết cũng không ép hỏi, vào lúc anh cho rằng cô sẽ im lặng mãi, cô mới từ từ nhắm mắt, "Nhỏ hơn tôi hai tháng, sinh vào ngày 28 tháng 05."

Cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn cô nhóc nhà anh chỉ hai tháng... Nói cách khác, lúc cô nhóc ở trong bụng mẹ được ba tháng, thì đã có cô em gái kia...

Dĩ nhiên Tần Kiết hiểu đây là tình huống gì. Anh có tìm hiểu một vài chuyện có liên quan đến nhà họ Trần, tuy nhiên anh không hề biết Trần Thanh Vân còn có một người vợ trước, trong mắt tất cả người ngoài không biết sự thật, họ đều cho rằng Lâm Uyển Nhĩ là vợ cả của Trần Thanh Vân, và lầm tưởng bà ta đã sinh cho Trần Thanh Vân ba đứa con, con gái lớn rất ít khi xuất hiện, con gái thứ hai vô cùng xuất sắc.
Chỉ là, anh rất ít khi giao thiệp với người trong giới đó, biết thì biết vậy, nhưng chưa từng gặp Trần Vinh, thậm chí ngay cả Trần Thanh Vân là Lâm Uyển Nhĩ anh cũng chưa từng gặp.

Tần Kiết mân mê khoen kéo trong tay, "Tôi cứ tưởng bố em chỉ có một người vợ."

Trần Ân Tứ quay đầu nhướng mày cười với Tần Kiết, "Tất cả mọi người đều cho là vậy."

Cô cười rất tươi, song không hiểu sao Tần Kiết lại đau lòng khi nhìn nụ cười này. Anh từng tò mò tại sao cô nhóc nhà mình lại ở quê tám năm, nhưng anh không tài nào ngờ được còn có một tình huống tệ hại như vậy.

"Lúc đến Bắc Kinh gầy dựng sự nghiệp, Trần Thanh Vân không hề nói rằng mình đã kết hôn, cho nên không ai biết vợ cả của ông ấy là ai..." Trần Ân Tứ vươn một ngón tay với Tần Kiết, Tần Kiết lại bật cho cô một lon bia, cô nhận lấy, vừa uống vừa nói, "Tôi cũng là người sau cùng biết được tôi có em gái và em trai... Nói ra có thể anh không tin, tôi và Trần Vinh sống chung một mái nhà mười năm, trong mười năm qua chúng tôi nói chuyện với nhau còn không nhiều bằng chị Giang Noãn mới quen hai tháng.
Thật ra hồi sáng tôi đã thấy Trần Vinh rồi, buổi chiều lúc chúng ta trở lại cũng thấy cô ta, tôi biết cô ta đang ôm cây đợi thỏ... Mà thỏ chính là tên Cố Quân Phùng ngu ngốc khốn nạn. Buổi sáng khi ăn buffet tôi đã gặp được con thỏ kia. Sau đó chúng ta ăn cơm nước xong trở về đại sảnh khách sạn, Trần Vinh bắt được con thỏ mà cô ta đợi.

Tôi kể cho anh nghe nhé. Lúc đó tôi rất hả hê, Lâm Uyển Nhĩ tạo nghiệp đã báo ứng trên người con gái bà ta. Đáng đời Trần Vinh, ai bảo cô ta lại có một bà mẹ như vậy, nhưng tôi lại như kẻ thần kinh chạy đến nhiều chuyện." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play