Tần Kiết đã đi guốc trong bụng cô nhóc, tuy hiện giờ cô ra vẻ bình thản như không, nhưng anh vẫn cảm giác được nỗi bất an trong lòng cô, bèn ngồi xuống sofa, "Không ăn."
Ngừng giây lát, nhớ lại những lời trước kia từng dỗ cô, cũng muốn cô an tâm, anh lại nói thêm, "Nhưng tôi muốn xem bữa đêm."
Câu này nghe quen thế nhỉ?
Trần Ân Tứ nghĩ mất ba giây mới nhớ ra đó là câu mình từng nói.
Anh cố tình lấy câu nói của cô ra dỗ cô ư?
Trần Ân Tứ bĩu môi, nhìn Tần Kiết ngồi cách mình đến tám trăm trượng, nói luôn không cần nghĩ: "Hay anh lại gần mà xem?"
Tần Kiết nhìn đi nhìn lại cô nàng đang mải mê trộn salad, hồn nhiên không biết mình vừa nói gì, rồi đứng dậy đi đến trước bàn ăn mà cô đang ngồi.
Anh biếng nhác vịn vào mặt bàn, ghé sát lại gần mặt Trần Ân Tứ: "Thế này đủ gần chưa?" Trần Ân Tứ đâu có ngờ Tần Kiết nghe cô nói lung tung lại ghé sát thật.
Hơn nữa còn ghé quá gần.
Gần tới mức cô ngẩng lên, chóp mũi suýt nữa cọ vào cằm anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, tim Trần Ân Tứ thót lại, vành tai lại đỏ lên.
Sao cô cứ có cảm giác như tự bê đá đập chân mình nhỉ?
Trước cái nhìn chằm chằm của Tần Kiết, lỗ tai Trần Ân Tứ càng lúc càng nóng, thấy anh cứ chăm chú nhìn mãi chẳng dời mắt, cô cũng đâm ra ngượng nghịu, không kìm được giơ tay chọc vào bát sứ đựng canh trước mặt, "Bữa khuya đây này."
Tần Kiết vẫn nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ không dời mắt, "Tôi biết rồi."
Trần Ân Tứ nhủ thầm, anh biết quái gì, đã biết sao còn nhìn tôi chằm chằm vậy.
Tần Kiết khẽ chớp mắt, một lát sau mới nói, "Em cũng như chúng thôi."
Trần Ân Tứ cố nén giận không lật bàn, hằm hằm nhìn Tần Kiết, "Anh mới giống ấy, chẳng những giống đồ ăn mà còn giống bàn, giống ghế, giống sofa, giống kỷ trà, giống bồn cầu trong nhà xí!"
Tần Kiết nhếch mép, im lặng lắc đầu.
Lúc này nhất cử nhất động của Tần Kiết lọt vào mắt Trần Ân Tứ đều có ẩn ý, hơn nữa còn là ẩn ý chê bai mình, "Anh lắc đầu cái gì?"
Tần Kiết cụp mắt xuống, "Ngu."
"Ngu á?"
Anh ta nói cô ngu à?
"Anh mới ngờ u ấy!" Trần Ân Tứ xù lông.
Một giây trước khi cô chuẩn bị đập bàn đứng dậy, Tần Kiết đã đoán được cô sắp làm gì, bèn nghiêng đầu ghé tai Trần Ân Tứ nói: "Không muốn tôi nói em ngu thì nghĩ kỹ lại xem câu vừa rồi của tôi có ý gì." Giọng anh rất khẽ, môi chỉ cách tai cô một khoảng, lúc nói hơi thở không ngừng phả vào tai khiến cô vừa tê tê vừa ngưa ngứa.
Khó khăn lắm vành tai mới nguội bớt, giờ lại nóng bừng lên.
Lửa giận trong ngực cô phút chốc tắt ngóm.
Tần Kiết thấy cô nhóc xẹp xuống cực nhanh, lòng cũng dịu đi, anh nhìn vành tai trắng nõn sắp đỏ của cô trong giây lát mới nén nổi xúc cảm, rời khỏi cô, chìa tay thử độ ấm của bát đĩa trên bàn, thấy thức ăn vẫn nóng thì dịu giọng bảo Trần Ân Tứ, "Được rồi, không cãi nhau nữa, ăn đi kẻo nguội."
Trần Ân Tứ bĩu môi, không nói gì, cầm thìa lên múc canh.
Tần Kiết không đi mà cầm dao dĩa lên, dùng giấy ăn lau hai lần rồi bưng đĩa beefsteak tới trước mặt, nhanh nhẹn cắt thành mấy miếng rồi đặt xuống cạnh tay Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ lại bĩu môi, trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn lí nhí nói, "Cảm ơn nhé." Ánh mắt Tần Kiết thoáng ý cười, anh không nói gì, lặng lẽ đứng bên bàn nhìn cô nhóc thong thả ăn uống, biết cô vừa rồi bị mình trêu đã quên hết những ngượng nghịu vì sợ sấm, bèn quay lại sofa ngồi.
Trần Ân Tứ ăn uống xưa nay vẫn nhỏ nhẻ, Tần Kiết dựa vào sofa nghịch di động.
Trong phòng yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng đũa chạm vào bát leng keng.
Thình lình, cô đánh rơi đũa xuống sàn, nghe tiếng động hơi lớn, Tần Kiết ngẩng đầu nhìn lên.
Trần Ân Tứ khom người nhặt đũa lên đặt xuống bên cạnh rồi cầm đôi đũa dự phòng lên tiếp tục ăn.
Len lén liếc thấy Tần Kiết ngoảnh nhìn đi chỗ khác, tai Trần Ân Tứ lại đỏ lên.
Vừa rồi Tần Kiết nói cô giống như mấy món ăn, không phải là mắng cô, mà có ý bảo cô giống như bữa khuya.
Trần Ân Tứ giống bữa khuya... Bữa khuya... Trần Ân Tứ lại thấy hơi khó cầm đũa vững.
Bên ngoài vẫn mưa rả rích, chẳng có vẻ gì là sắp ngừng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sấm ì ùng.
Khó khăn lắm mới dời được mạch suy nghĩ ra khỏi "bữa khuya", Trần Ân Tứ lại bắt đầu hoảng sợ. Cô chỉ sợ đêm nay còn sấm sét nữa, không dám để Tần Kiết đi, nhưng cũng không thể mở lời giữ anh lại, đành vừa làm bộ ăn chưa xong vừa vắt óc nghĩ cách giữ người.
Nghĩ đi nghĩ lại, khó khăn lắm cô mới nghĩ ra một cái cớ xuôi tai, bèn làm bộ đã ăn xong, tao nhã buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn lên Tần Kiết đang ngồi cách đó không xa, "Có ra quầy bar chung uống chút gì không?"
Tần Kiết nhìn giờ, đã gần mười một giờ đêm, "Đi bây giờ à?"
"Ừ."
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ, rồi lại nhìn mưa rơi đập vào cửa sổ lộp bộp, khẽ gật đầu, "Đi thôi." "Không được, không được, tôi không thể cứ thế này ra ngoài được, phải đi chỉnh trang lại đã." Trần Ân Tứ chỉ mái tóc bù xù như tổ quạ trên đầu mình.
Tần Kiết chỉ muốn bảo cô, quầy bar chung khá tối, dù cô có để nguyên như thế đi ra cũng chẳng ai trông thấy đâu, có điều nghĩ lại thì cô nhóc này vốn thích đẹp, đi lấy đồ ăn gọi về cũng phải soi gương, bèn gật đầu, ý bảo cô cứ đi chỉnh trang lại.
Trần Ân Tứ lôi quần áo để thay ra, "Tôi còn định tiện thể tắm một cái, nên có thể anh phải chờ một lát đấy."
Tần Kiết ừm một tiếng.
Trần Ân Tứ đóng cửa phòng tắm lại, vừa tắm vừa nhẩm tính thời gian.
Quầy bar chung ở khách sạn thường mở đến một giờ sáng, nếu lúc ấy mưa vẫn chưa tạnh thì sao.
Trần Ân Tứ cảm thấy lý do mình nghĩ nát óc mới ra này chỉ có thể giải quyết được rắc rối nhất thời, không thể giúp cô cả đêm không lo. Tắm táp xong, Trần Ân Tứ mặc quần áo đàng hoàng, lúc soi gương sấy tóc sắp xong, cô chợt nghĩ ra một kế, bèn đặt máy sấy xuống, kéo cửa phòng tắm ra, "Tôi không muốn ra quầy bar nữa, tôi muốn học bài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT