Chờ đến lúc bên ngoài truyền đến tiếng xe, Dung Dữ mới phản ứng được ý của Tần Kiết là gì. Mặt cậu ta đen như cái đít nồi, đứng nguyên tại một lúc, nghiến răng.

Sao hắn lại quên, Tần Kiết nổi tiếng Man Show*...

(闷骚: từ gốc là phiên âm cho từ ngữ mạng "Man Show", xuất hiện sớm ở khu HongKong và MaCao, ý chỉ những người con trai bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.)

...

Hiệu suất làm việc của Lục Tinh từ trước đến nay đều cao vô cùng, nói là giúp Trần Ân Tứ giật dây bên phía sản xuất, ba ngày sau đã có bữa tiệc này. Có điều lúc sắp xếp, thật không may ngày đó Lục Tinh có việc không thể đi chung với Trần Ân Tứ. Nhưng lúc Trần Ân Tứ xuất phát, Lục Tinh vẫn gọi cho cô một cuộc điện thoại dài nửa tiếng: “Ân Ân, Tớ sẽ cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất về với cậu, lúc bữa cơm kết thúc tớ bảo đảm sẽ tới đón cậu, nhưng...tớ chỉ có thể xếp người đưa cậu đi thôi. Cậu không được quên phải bình tình, đừng tuỳ ý làm bậy, cười được thì cứ cười, không cần nói gì hết, nếu nói được thì đừng động tay. Ngoan nha...”

Trần Ân Tứ một bên nhìn gương trang điểm, một bên trả lời:

- Tinh Tinh, cậu cứ bận việc của cậu đi, yên tâm.

- Tớ không yên tâm về cậu mới luôn dặn dò như thế.

Lục Tinh chưa nói xong Trần Ân Tứ đã lên xe rồi. Sau khi ngắt điện thoại, Trần Ân Tứ tự vấn bản thân, cô... thật sự để người ta không yên tâm thế sao?

Nói là bữa cơm, đến nơi Trần Ân Tứ mới biết căn bản chẳng có cơm. Đó là phòng bao để tụ tập, ngợp trong vàng son, trừ những nhà sản xuất ra thì các nữ minh tinh khác Trần Ân Tứ đều không biết tên.

Phòng bao rất lớn, mặc dù nói là phòng bao, thà nói là một chốn ăn chơi thì hơn. KTV*, máy đánh bạc, bàn bida... những thứ nên có đều có.

(KTV: karaoke)


Chỉ khoảng mười mấy người nhưng ghế lô lại rất nhiều. Trần Ân Tứ vừa vào phòng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Có điều mấy người sản xuất đều ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy liếc sang nhưng không mở miệng nói chuyện.

Trần Ân Tứ nhớ lời dặn của Lục Tinh, vừa giữ vẻ ngại ngùng lại thêm nụ cười lễ phép, chào hỏi ba người sản xuất, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Ba người sản xuất cùng một số cô nữ minh tinh không danh tiếng, một bên ve vãn đánh yêu, một bên nhìn cô.

Sản xuất A rót một ly rượu hỏi:

- Trần Ân Tứ, uống rượu không?

Trần Ân Tứ tiếp tục giữ vẻ ngại ngùng, lễ phép:

- Rất xin lỗi, em bị dị ứng với cồn.

Sản xuất B cầm một điếu xì gà, hỏi:

- Trần Ân Tứ, một điếu không?

Trần Ân Tứ như cũ giữ sự ngại ngùng và nụ cười lễ phép:



- Rất xin lỗi, em không hút thuốc, cảm ơn.

“...”

Cứ như vậy, Trần Ân Tứ duy trì sự ngại ngùng và lễ phép hai mươi phút.

Cho đến khi điện thoại người sản xuất C vang lên. Hắn nghe máy rồi cực kỳ vui mừng nói:

- Chúng ta chờ một chút, vẫn còn một người đến.

Nói xong, nhà sản xuất C nhìn sang hai cô minh tinh lớn lên trông cũng không tệ, thận trọng phân phó:

- Rất có thể là Tôn Thần. Một chút người đó tới, mấy em phục vụ cho tốt.

Có người tò mò: “Rốt cuộc là ai ạ? Làm thần bí đến thế?”

Nhà sản xuất C:

- Vừa gọi điện, đã đến dưới lầu rồi, chắc giờ đang lên đây.

Lời nhà sản xuất C còn chưa nói hết, cửa phòng bao đã mở. Trần Ân Tứ quay đầu, sau khi nhìn rõ người đến, sự ngượng ngùng và nụ cười lễ phép trên mặt cô chỉ còn gượng gạo, mất hẳn sự lễ phép.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play