Trần Ân Tứ im bặt, nhìn đăm đăm bóng lưng Tần Kiết mà không hiểu gì cả.
Cô cắn ngón tay, nghiêm túc nghĩ lại từng ly từng tí chuyện vừa xảy ra một lượt, hình như cô cũng không lỡ lời nói sai gì, sao anh lại nổi giận?"
Chẳng lẽ vì cô uống rượu?
Trần Ân Tứ bất giác nhớ đến lần đầu tiên ra ngoài ăn đêm với Tần Kiết, cô uống say bị anh lạnh lùng bỏ rơi trên đường lớn cả một đêm, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Có đôi lúc Trần Ân Tứ nghiêm túc suy nghĩ, thật sự cảm thấy Tần Kiết khá gàn dở. Anh và cô không liên quan gì đến nhau, chẳng hiểu sao anh lại giận.
Trần Ân Tứ bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ sát đất cây cối rậm rạp um tùm, che khuất hơn nửa khoảng nắng, trên mặt kính sáng bóng sạch sẽ phản chiếu rõ ràng cái bóng màu xám của phòng ăn. Trần Ân Tứ nhìn bóng mình lẻ loi ngồi trong phòng ăn rộng thênh thang, chợt nhớ đến năm ấy, anh nói chia tay cô, sau khi anh rời đi, cô cũng ngồi trong phòng khách như thế này, lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa sổ…
Trần Ân Tứ bỗng cảm thấy bí bách, cô không thích cảm giác này, liền cầm điện thoại ở bên cạnh lên, nhắn tin cho lái xe.
Không bao lâu sau, màn hình điện thoại của cô sáng lên, lái xe đã đến. Trần Ân Tứ đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.
Tần Kiết đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, quay lưng về phía cửa phòng ăn, không hề nhúc nhích như một pho tượng. Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng không quay đầu lại.
Trần Ân Tứ nhìn chăm chú bóng lưng anh mấy giây, cũng không nói gì, đi thẳng lên tầng. Thu dọn đồ đạc xong xuống tầng, thấy Tần Kiết vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, cô suy nghĩ rồi nói: "Ừm, tôi đi đây." Tần Kiết không ừ hử.
Trần Ân Tứ chờ một lúc vẫn thấy anh như thế, cô liền xách túi đi ra chỗ huyền quan.
Cuối cùng Tần Kiết cũng quay đầu lại, nhìn chằm chặp cô đang thay giày, sau đó sải bước tới trước mặt cô: "Tôi đưa em về."
"Tôi…" Trần Ân Tứ định nói lái xe đang chờ ở bên ngoài, nhưng mới thốt được một từ, cô cảm thấy hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ người Tần Kiết.
Nét mặt vốn lạnh lùng của anh dường như ngay lập tức giảm xuống mười mấy độ, lạnh đến nỗi làm cô rùng mình.
Được rồi, dạo này người cần nhờ vả là cô đây vốn đang yếu thế, hơn nữa đã hẹn trước với anh nhưng lại cho anh leo cây, cô lại càng đuối lý hơn, nên nhún nhường một chút thì hơn.
Trần Ân Tứ nuốt lời định nói, thay bằng một tiếng "ờ".
Tần Kiết không nói gì, đi thẳng lên cầu thang. Cô không hiểu suy nghĩ của anh, nói anh tức giận cũng không hẳn, nếu tức giận sao còn muốn đưa cô về, nhưng nếu không tức giận sao lại trưng bản mặt đó ra?
Trần Ân Tứ mang theo hàng tá thắc mắc đi theo Tần Kiết xuống bãi đỗ xe ngầm, rồi theo anh lên xe, sau đó khi xe Tần Kiết chạy được nửa đường, cô mới bất giác nhớ ra lái xe bị cô bỏ rơi ở trước cửa nhà anh.
Cô vội vàng thông báo cho lái xe một tiếng. Sau khi nhận được tin nhắn của lái xe, Trần Ân Tứ bỏ điện thoại xuống, lơ đãng nhìn khuôn mặt Tần Kiết.
Anh đã kiềm chế mọi cảm xúc, lạnh nhạt nhìn thẳng con đường phía trước, anh đặt một tay lên vô lăng, tay kia thoải mái chống lên huyệt thái dương, cả người toát lên vẻ ung dung, không khác lúc bình thường là mấy.
Trần Ân Tứ lén lút ngắm anh rất lâu, song cũng không nhận ra nổi bây giờ rốt cuộc Tần Kiết đã hết giận rồi hay vẫn đang tức giận. Xe nhanh chóng đến Ngô Đồng Thự, cô xuống xe, cảm ơn Tần Kiết, cuối cùng chào tạm biệt anh.
Tần Kiết hơi gật đầu: "Ừ, tạm biệt."
Nghe thấy ba từ này, Trần Ân Tứ cảm thấy Tần Kiết hình như đã nguôi giận rồi, bèn tiến đến gần cửa xe, giải thích một câu: "Thật ra bình thường tôi không hay ra ngoài uống rượu, thật đấy, năm nay mới có hai lần, cả hai lần đều bị anh tóm, tối qua đúng lúc anh gọi điện thoại cho tôi, nếu anh không gọi, tôi sẽ nhân lúc đầu óc mình còn tỉnh táo gọi cho Tinh Tinh của tôi."
Trần Ân Tứ nhìn đăm đăm chiếc xe nghênh ngang phía xa, sờ mũi, lòng thầm nghĩ chắc hẳn ngày mai đi làm sẽ không sao.
Nhưng thực tế thì, ngày mai của ngày mai của ngày mai của ngày mai, Tần Kiết vẫn rất có sao.
Ngày mai đầu tiên, Trần Ân Tứ đến công ty chào hỏi Tần Kiết, anh cũng đáp lại, cô cảm thấy anh đã bình thường rồi, sau đó thuận tiện chủ động giả vờ coi bản kiểm điểm ba nghìn từ mà trước đây cô nói chưa từng có. Ngày mai thứ hai, Trần Ân Tứ nhẩm tính ngày, thấy không bao lâu nữa là đến ngày casting vai nữ chính phim "Sinh mệnh", bèn hỏi Tần Kiết khi nào có thời gian dạy học, Tần Kiết trả lời không rảnh.
Ngày mai thứ ba, Trần Ân Tứ lại hỏi câu đấy, nhận được câu trả lời y hệt thế.
Ngày mai thứ tư, Trần Ân Tứ hỏi lại lần nữa, sau đó lại bị từ chối như trong dự liệu, dù đầu cô nhảy số chậm thế nào cũng biết anh ghim chuyện đó...
Lần này cô cực kì cáu kỉnh, có cần nhỏ nhen thế không hả, đã bốn ngày rồi mà vẫn giận ư?
Nhân giờ nghỉ trưa, xung quanh không có ai, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Tinh, bắt đầu kể lể tố cáo.
"Tinh Tinh, chị biết Tần Kiết nhỏ nhen cỡ nào không, vô duyên vô cớ tức giận không nói làm gì, em không so đo với anh ta thì thôi, nhưng đã bốn ngày, tròn bốn ngay, anh ta vẫn giận là sao?" "Anh ta là quả bóng bay* à? Nếu không phải cần nhờ vả, em chẳng thèm nói với anh ta thêm một từ nào hết!"
(*) Trong tiếng Trung, tức giận là 气, quả bóng bay là 气球.
"Em càng nghĩ càng thấy anh ta vô lý, vô lý đùng đùng."
Lục Tinh ở đầu bên kia nghe xong phá lên cười lớn.
"Chị cười gì mà cười, em sắp tức chết mất thôi, chị lại còn cười, Tinh Tinh, rốt cuộc em có phải là tiên nữ bé nhỏ chị yêu nhất không?"
"Phải, phải, phải." Lục Tinh vội vàng an ủi, "Nhưng Ân Ân à, em nhớ lại đi, hình như đã rất lâu rồi chị chưa nghe thấy em mắng anh ta."
"Thế ư?" Trần Ân Tứ cũng nhớ lại, hình như đúng thế thật: "Chắc là do dạo này anh ta sống tử tế hơn chăng?"
Lục Tinh lại cười: "Vậy bây giờ em định làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa." Trần Ân Tứ nghiến răng nghiến lợi, tưởng chừng như giây tiếp theo cô sẽ cầm dao đâm chết Tần Kiết: "Dỗ!" Trong tràng cười ha hả của Lục Tinh, Trần Ân Tứ đanh mặt cúp điện thoại.
Dỗ thì vẫn phải dỗ, nhưng phải dỗ thế nào...
Trần Ân Tứ nghĩ tới nghĩ lại, quyết định viết bản kiểm điểm ba nghìn từ trước đã.
Cô mượn một cây bút của Giang Noãn, mượn hai tờ giấy ở chỗ Trần Kỳ, sau đó cắn bút bắt đầu viết kiểm điểm.
Viết được nửa tiếng, trên tờ giấy trắng vẫn chỉ có hai con chữ.
Khó viết quá, đúng là không việc công việc dành cho con người.
Trần Ân Tứ ném bút đi, đi tìm viện trợ từ nhóm chat "Clang Rose".
Trần Ân Tứ: "Em trốn học, thầy giáo đang giận ghê lắm, em muốn viết bản kiểm điểm ba nghìn từ, ai giúp em với."
Không ai đoái hoài đến cô.
Trần Ân Tứ tag chị Bát vào trước. Ba giây sau, Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này trả lời: "Tìm Tinh Tinh của cô đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT