Gần nửa giờ sau Tần Kiết mới nhắn tin trả lời cô nhóc cùng nhà mình, ấy vậy mà cô vẫn chưa ngủ, nhắn lại ngay tức khắc: "Vậy anh... thiếu chị em không?"
Tần Kiết nghẹn họng.
Ba giây sau, Tần Kiết vứt di động, muốn đi xuyên qua tường lôi cô nhóc phòng bên sang đây đánh một trận.
Bất kể đáy lòng Tần Kiết chan chứa cảm xúc ra sao, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Ân Tứ, anh thật sự đã quên phắt chuyện mình hôn cô luôn rồi.
Về sau khi gặp nhau, cô vẫn nói nói cười cười, tối đói bụng vẫn sẽ chạy đến phòng anh gõ cửa đùng đùng, kêu gào bắt anh trả nợ, mời cô ăn khuya.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã bước vào tháng Mười hai. Mùa đông Thượng Hải lạnh buốt, không khí trong nhà ẩm ướt, bật điều hòa thì khô, tắt điều hòa thì lạnh, cuối cùng Trần Ân Tứ quyết định lên mạng mua máy tạo ẩm. Cửa hàng bán máy tạo ẩm mà Trần Ân Tứ ưng ý đang giảm giá, cứ mua đủ 200 sẽ giảm 20 tệ.
Giá tiền máy tạo ẩm kia khá lưng lửng, 302 tệ, nếu chỉ mua một cái thì được giảm 20 tệ, nhưng nếu như mua hai cái thì có thể giảm những ba lần 20 tệ.
Cuối cùng, Trần Ân Tứ quyết định gạ gẫm anh bạn cùng nhà.
"Tần Kiết, Tần Kiết..."
Trần Ân Tứ gọi to hai tiếng, cửa phòng ngủ chính mới chậm rãi mở ra.
Tần Kiết không ra ngoài, chỉ tựa vào cửa rồi ra lệnh: "Nói."
Trần Ân Tứ: "Chúng ta chơi một trò đi, trò đó tên là... mua chung."
Tần Kiết day sống mũi, "Tôi có thể nói tôi không có hứng không?"
"Người anh em thiện lành, đừng nói vậy mà." Trần Ân Tứ quay về phòng, chạy lạch bạch đem di động đến trước mặt Tần Kiết: "Anh xem, mua đủ 200 tệ sẽ được giảm giá 20 tệ, chúng ta mua hai cái là có thể giảm 60 tệ, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm thêm 10 tệ cho một cái máy tạo ẩm rồi, có phải rẻ quá không!" Tần Kiết: "Tôi không thiếu gì 10 tệ cả."
Trần Ân Tứ: "Có thể anh thiếu 12 tệ. Tôi đặt hai cái, anh đưa tôi 270 tệ, tương đương với anh tiết kiệm 12 tệ."
Tần Kiết vừa định nói "Dù có thêm mấy số nữa tôi cũng không thiếu", nhưng Trần Ân Tứ đã lên tiếng: "Hai chúng ta chọn một cặp giống nhau đi, cặp màu trắng kiểu tình nhân này được không?"
Lời nói chờ chực bên bờ môi của Tần Kiết ngừng bặt, anh chăm chăm nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô nhóc, lát sau xác định lại: "Kiểu tình nhân?"
Trần Ân Tứ chớp mắt, nhận ra được khi nãy mình lại buột miệng lỡ lời, vành tai dần ửng đỏ, "Tôi không có ý đó! Với lại, tôi nói nhiều câu như vậy, sao anh chỉ chú ý đến ba chữ kia thế, anh có bệnh à!"
Tần Kiết: "..."
Chính cô tự nói ra, anh chỉ lặp lại lần nữa thôi, sao người bị mắng lại là anh? Nghe chừng hôm nay cô nhóc này hơi nóng tính nhỉ? Tần Kiết đứng tựa khung cửa chốc lát, sau đó bỗng nhớ đến ngày nào đó tháng nào đó, anh đi vào phòng tắm, hay thấy băng vệ sinh trong thùng rác... Hóa ra đến "mùa dâu rụng", thảo nào nóng tính thế.
Tần Kiết "chậc" một tiếng, quay vào phòng lấy áo khoác đi ra ngoài. Lúc quay về, anh xách theo một chiếc túi lớn, đổi giày xong thì đi đến gõ cửa phòng ngủ phụ.
Có lẽ cô còn chưa nguôi giận, vừa mở cửa ra đã gắt gỏng: "Có chuyện gì?"
Tần Kiết bỏ chiếc túi lớn xuống cạnh chân cô: "Không cần mua máy tạo ẩm đâu, mấy hôm trước tôi đi siêu thị mua đồ, mua 1000 tệ thì được tặng máy tạo ẩm, cho cô này."
Trần Ân Tứ mở túi ra xem, thấy đúng nhãn hiệu cô thích bèn ngượng ngùng nhận lấy, ngẩng đầu hỏi: "Anh không cần à?" Nguồn :
"Không." Tần Kiết ngập ngừng rồi viện cớ, "Õng ẹo quá." Nói ai õng ẻo chứ? Trần Ân Tứ nể mặt máy tạo ẩm, rộng lượng không so đo với Tần Kiết: "Vậy tôi dùng giúp anh vậy."
Tần Kiết trêu chọc: "Miễn cưỡng thế à?"
Trần Ân Tứ: "Cũng không miễn cưỡng lắm."
Tần Kiết cười khẽ, "Được rồi, tôi về phòng đây." Rồi quay người rời đi.
Trần Ân Tứ lấy máy tạo ẩm ra khỏi túi, đang định đặt lên bàn sách thì phát hiện ra trong túi vẫn còn đồ, nhìn kỹ lại thì là một gói băng vệ sinh...
Trần Ân Tứ cạn lời.
Trần Ân Tứ hạn hán lời.
Trần Ân Tứ sa mạc lời.
Trần Ân Tứ: "Anh Kiết, anh để quên đồ này."
Tần Kiết quay đầu lại, vừa định hỏi "đồ gì" thì đã bị Trần Ân Tứ ném thẳng một gói đồ vào ngực mình. Anh cúi đầu nhìn, sau khi thấy chiếc hộp hoa hòe xanh biếc mới nghẹn lời chốc lát, trở tay ném lại gói đồ kia vào ngực Trần Ân Tứ: "Lúc đi dạo siêu thị, chọn đồ thiếu mười bốn tệ, do nhân viên bán hàng lấy vào cho đủ số." Trần Ân Tứ: "À, thế sao."
Tần Kiết im lặng mở cửa phòng ngủ rồi đi vào.
Mười một giờ tối hôm đó, Trần Ân Tứ đang ngủ loáng thoáng thấy bụng hơi đau bèn bò dậy đi vào phòng vệ sinh, phát hiện mình "đến ngày" thật. Lúc ấy cô tìm kiếm băng vệ sinh trong tủ lavabo mới biết đã hết.
11h20, Trần Ân Tứ thay bộ đồ khác, nằm trên giường gửi tin nhắn cho anh bạn cùng nhà, cảm thán: "Òa, may mà anh lấy thêm gói băng vệ sinh cho đủ nhận khuyến mại, nếu không đêm nay tôi phải chạy đi mua băng vệ sinh rồi."
Tần Kiết đang ngồi lập trình trước máy tính trong phòng bên cạnh thì thấy màn hình di động lóe sáng. Anh cầm lên xem lướt qua rồi lắc đầu cười, không nhắn lại, buông điện thoại xuống tiếp tục làm việc của mình.
Vừa qua ngày đèn đỏ, Trần Ân Tứ lại đi quay phim mới. Lần này, đất diễn của cô đã nhiều hơn bộ trước đó, có lời kịch, có ba bộ quần áo, trong phim còn có cặp đôi. Bộ phim này là cổ trang, quay ở phim trường Hoành Điếm, Trần Ân Tứ phải ở đó ba tháng.
Bộ phim này toàn những diễn viên nổi tiếng đóng, nam chính là Mục Sở Từ, nữ chính là Lâm Tĩnh Xu, hai người đều xuất thân từ ngôi sao nhí, nhất là Mục Sở Từ là diễn viên nam trẻ đang nổi, có lượng người hâm mộ đứng đầu giới giải trí.
Để bắt kịp tiến độ, mỗi ngày đoàn phim phải quay chụp thời lượng rất lớn, Trần Ân Tứ gần như không có thời gian cầm điện thoại di động.
Xế chiều ngày thứ Sáu không có cảnh quay của mình, cô gọi điện thoại tám nhảm với Lâm Nhiễm hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nhiễm bỗng hỏi cô: "Hề Hề, tối hôm Giáng sinh cậu có về Thượng Hải không?"
Lâm Nhiễm vừa hỏi vậy, Trần Ân Tứ mới phát hiện cuối tuần chính là lễ Giáng sinh, "Không về được, phải ở đoàn phim." "Vậy mình hỏi thử Dung Dự và Tần Kiết xem, nếu bọn mình có thời gian thì đến Hoành Điếm chơi với cậu nhé?"
Trần Ân Tứ mở xem lịch diễn, tối ngày 24 không có cảnh quay: "Được, được, trùng hợp tối 24 mình không phải đóng phim."
Ngày 24 tháng 12 quay chụp thuận lợi, xong sớm nửa giờ so với dự liệu của Trần Ân Tứ. Cô vừa tẩy trang, thu dọn đồ đạc, đang định hỏi Lâm Nhiễm xem họ đến đâu rồi thì có người chạy vào báo với cô: "Trần Hề, ngoài đoàn phim có người tìm cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT