Chương 136 CHỈ LÀ HỌC TRÒ TRẦN MÀ THÔI

Cửa kính bên ghế lái được hạ xuống, cách một khoảng, Tần Kiết nho nhã nhìn cô: "Bỏ qua chuyện WeChat rồi, vậy thầy Trần... có thể chịu trách nhiệm với em không?"

Lúc nói, giọng của anh rất bình thản, ôn hòa không khác gì lúc bình thường, chỉ khi nói đến ba từ “chịu trách nhiệm”, ngữ điệu của anh hơi chậm lại, nhẹ bẫng như không, quyến rũ làm các cô gái phải mơ mộng.

Tòa cao ốc giữa nửa đêm đã tắt rất nhiều đèn. Đèn cảm biến âm thanh phía sau Trần Ân Tứ cũng tự động tắt phụt.

Nương theo ánh đèn phía không xa, trái tim Trần Ân Tứ bỗng nhiên lỡ mất nửa nhịp.

Chịu trách nhiệm?

Ý anh là sao?

Trong lòng Trần Ân Tứ rối bời, mang theo cả những căng thẳng không thể diễn tả bằng lời, xen lẫn với một chút mong chờ. Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn vào mắt Tần Kiết một lúc, rồi mới chớp mắt hỏi: “Chịu trách nhiệm gì cơ?”
Tần Kiết: “Em nói xem?”

Trần Ân Tứ bỗng thấy hồi hộp, đầu ngón tay đặt ở sau lưng quấn từng vòng dây túi.

Tần Kiết nghĩ cô gái này có lẽ đã quên chuyện chuyển tiếp cuộc gọi, e rằng cũng đã quên luôn cả tin nhắn cô từng gửi, anh nhìn cô mấy giây, thấy cô không nói gì, bèn cầm điện thoại lên, chụp màn hình, chỉnh sửa một chút rồi gửi sang cho cô.

Điện thoại trong tay Trần Ân Tứ kêu “tinh” một tiếng, cô giơ lên trước mặt, mở ra xem, là tin nhắn Tần Kiết gửi cho cô.

Trong ảnh chụp màn hình, anh dùng mực đỏ khoanh vào một câu: Thầy Tần, thầy phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.

Hóa ra anh nói chịu trách nhiệm là thuận theo câu nói của cô...

Trần Ân Tứ nhận ra mình hiểu lầm, bởi vậy cảm xúc phức tạp ban nãy thoáng mang theo một chút xấu hổ.

May mà Tần Kiết không có thuật đọc tâm, nếu không cô sẽ biểu diễn vở kịch chết ngay tại trận mất.
Trần Ân Tứ tự cảm thấy may mắn thay cho mình, ngẩng đầu nhìn Tần Kiết.

Sự xấu hổ rõ ràng đã bị cô gạt phăng đi rồi, cô cũng không thể tiếp tục mất mặt trước anh nữa, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại hơi bồn chồn, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của Tần Kiết, cô càng bồn chồn hơn.

Khí phách và thể diện làm Trần Ân Tứ cực kì muốn buông ngay một câu: Bà đây không cần anh chịu trách nhiệm.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, đã chạy đến thư viện rồi, đã tra cứu xong tài liệu rồi, cũng đã đọc sách rồi, nhưng cô vẫn không hiểu gì cả, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả.

Phải làm sao bây giờ? Ai bảo trong những người cô quen, chỉ có anh là người am hiểu nhất, ai bảo cô lại thích kịch bản “Sinh mệnh” chứ.

Thôi, là mình cần nhờ cậy người ta...
Trần Ân Tứ chớp mắt, tỏ vẻ sực tỉnh, “ồ ồ ồ” mấy tiếng: “Ý anh là chịu trách nhiệm chuyện đó à?”

Tần Kiết hơi nhướng mày, nét mặt sâu xa: “Bằng không thì sao?”

Câu tiếp theo của Trần Ân Tứ mắc kẹt ở cổ họng, bằng không thì sao? Bằng không anh nghĩ chịu trách nhiệm kiểu nào?

Trần Ân Tứ mấy phút trước còn hiểu lầm, giờ lập tức chột dạ.

Tên khốn này, bằng không cái bíp nhà anh ấy! Bớt bớt mấy câu thì chết người à? Còn nữa, lấy đâu ra “bằng không”? Không có! Tuyệt đối không có!

May mà Trần Ân Tứ lanh trí, cô chỉ chột dạ một lúc, sau đó quyết tâm ôm tâm lý “giả ngốc đến cùng Tần Kiết cũng không làm được gì”, hết “ố” lại “á” với Tần Kiết: “Bằng gì cơ? Rằng thì là mà à?”

Tần Kiết: “...”

Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ, ngập ngừng không nói.
Anh nhận ra cô nhóc này đang giả điên giả ngốc, câu “Bằng không thì sao” của anh đơn giản chỉ là buột miệng trêu cô mà thôi, anh vốn nghĩ cô sẽ như trước đây, ngu ngơ đáp trả “Bằng không gì cơ?”, anh sẽ thuận thế trêu cô thêm câu nữa, bằng không em muốn tôi chịu trách nhiệm với cơ thể của em? Sau đó sẽ trêu cho đến khi cô đỏ mặt nổi giận mắng anh một trận...

Nào ngờ, ban nãy anh nhận ra sự hoảng hốt trong mắt cô.

Cô hoảng hốt điều gì?

Cái nhìn chằm chằm của Tần Kiết làm Trần Ân Tứ ngày một chột dạ hơn, đến cuối cùng, cô dứt khoát quyết đánh đến cùng, tự nhủ nếu anh dám phá đám cô, dám nói ý anh không phải là “rằng thì là mà”, mà là nếu không, cô sẽ đập đầu vào xe anh.

Thật ra Tần Kiết rất muốn hỏi cô, nhưng rốt cuộc anh vẫn không muốn ép quá gay gắt.
Hai người căng thẳng hồi lâu, Tần Kiết làm lơ cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và anh, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bình thường tôi khá bận, sẽ không có thời gian cố định, nhưng em yên tâm, tôi sẽ tìm cách dành thời gian cho em, đến khi đó tôi sẽ nhắn WeChat cho em nhé?”

Trần Ân Tứ “không cần đập đầu vào xe anh” nghe anh nói vậy, tâm trạng dần dần thả lỏng hơn.

Cô không dám đôi co nhiều với Tần Kiết nữa, thấy câu anh nói đúng những gì mình muốn, bèn gật đầu lia lịa: “Được.”

Không cho Tần Kiết cơ hội mở miệng lần nữa, Trần Ân Tứ liền hỏi: “Không còn chuyện gì, vậy tôi vào nhé?”

Tần Kiết không nói gì, hơi gật đầu, mắt dõi theo bóng hình Trần Ân Tứ vào thang máy.

Về đến nhà, Trần Ân Tứ tắm rửa xong, điện thoại có thêm tin nhắn mới.

Năm phút trước, Tần Kiết gửi tin nhắn thoại đến, cô mở ra, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh.
“Trần Hề, nếu gần đây em không có hợp đồng nào, có thể đến công ty tôi, đối với em, tìm hiểu những người làm trong lĩnh vực này còn quan trọng hơn việc chỉ hiểu kiến thức lý thuyết trên sách vở.”

Tần Kiết nói không sai, những gì diễn trong phim truyền hình đều là muôn hình vạn trạng của cuộc sống, dù đề tài chính là chữa trị +AI, nhưng cốt chuyện vẫn dựa trên con người.

Trần Ân Tứ ấn màn hình, trả lời lại: “Ờ, được.”

Tần Kiết vẫn chưa ngủ, nhanh chóng gửi định vị cho cô, là cao ốc Ngân Hà.

Thầy Tần: “Em có thể đến bất cứ lúc nào, trước khi đến nhắn cho tôi là được.”

Trần Ân Tứ: “Ừ ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh, thầy Tần.”

Thầy Tần không trả lời, Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, rồi gõ thêm hàng chữ nữa: “Vết thương của anh không được dính nước, nhớ bôi thuốc đấy.”
Gõ chữ xong, song cô không ấn gửi, mà ngẩn người một lát, trượt màn hình lên phía trên, đọc lại tin nhắn tối qua anh gửi.

Thầy Tần: “Quen rồi, không thường đọc tin nhắn WeChat.”

Thầy Tần: “Tôi sẽ sửa.”

Tôi sẽ sửa… Sửa gỉ? Sửa thành sẽ thường xuyên đọc tin nhắn WeChat của cô ư?

Thật ra anh không cần phải làm thế, mối quan hệ giữa anh và cô không như ngày xưa nữa rồi.

Chẳng hạn như anh không trả lời tin nhắn WeChat của cô, anh đi dạo siêu thị với cô gái khác… đều không liên quan đến cô, cô không có quyền giận dỗi anh, trách móc anh, nên cô chỉ có thể cho qua.

Ban nãy ở dưới tầng, vì anh nói chịu trách nhiệm, trong lòng cô lại dâng lên chút mong chờ… Cô mong chờ điều gì? Chẳng phải không có gì đáng mong chờ cả sao? Năm năm trước, anh đề nghị chia tay, cô đợi chờ suốt một đêm, anh vẫn không quay lại, sau khi thu dọn đồ đạc rời đi, cô cũng từng mong chờ... Mong chờ đến cuối cùng, chẳng phải đều thất vọng sau hụt hẫng ư?
Hôm nay, sau năm năm... năm năm, những thứ có thể thay đổi quá nhiều, sự mong chờ của năm năm trước tan vỡ, huống chi là năm năm sau.

Trần Ân Tứ bỗng dưng cảm thấy mình tự chuốc lấy phiền não.

Cô thật sự không cần phải nghĩ quá nhiều, bây giờ cô cần nhờ vả Tần Kiết, anh bằng lòng giúp cô, xong việc cô sẽ trả công cho anh, công tư phân minh, mọi việc rạch ròi.

Với anh, cô sẽ yên phận làm học trò Trần.

... Chỉ là học trò Trần mà thôi.

Trần Ân Tứ thở hắt ra, lần lượt xóa từng dòng chữ vừa gõ ban nãy, sau đó đặt điện thoại xuống, nhắm mắt vào chìm vào giấc mộng. Bạn đang đọc truyện tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play