Đến dưới tòa chung cư Trần Ân Tứ, Tần Kiết xuống xe, nhìn lên đếm số tầng. Anh thấy căn hộ Trần Ân Tứ sáng đèn, vội khóa xe đi vào tòa nhà.
Ra khỏi thang máy, Tần Kiết ấn vang chuông cửa nhà Trần Ân Tứ, hai mươi phút trôi qua, cánh cửa vẫn im lìm. Thời gian như kéo dài đằng đẵng, mỗi lần Tần Kiết ấn chuông, trong lòng lại sợ thêm một phần, đến cuối cùng, sợ kèm theo hoảng, hoảng kèm theo hãi.
Cuối cùng Tần Kiết không dám dồn ép Trần Ân Tứ quá, sau hai mươi phút, anh không ấn chuông cửa nữa, nhưng không hề xuống tầng mà lẳng lặng tựa vào vách tường, đứng yên trong hành lang im ắng.
Vì yên tĩnh quá lâu nên đèn điều khiển bằng âm thanh tự động tắt ngóm. Trong bóng tối, vẻ mặt Tần Kiết rốt cuộc có chút thay đổi, anh nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng kín, đáy mắt luôn lạnh nhạt xưa nay bỗng có tràn đầy nỗi xót xa. Qua thật lâu, anh lấy di động ra, nhìn chăm chăm vào màn hình một hồi mới chậm rãi gõ một hàng chữ.
“Trần Hề, anh vẫn ở ngoài cửa.”
Đầu ngón tay Tần Kiết chần chừ trên nút gửi đi rồi lại xóa bỏ từng chữ, sửa thành một câu khác: "Nên quen không xem WeChat thường xuyên."
Ba giây sau, Tần Kiết lại gửi tin đi: "Tôi sẽ thay đổi."
Vẫn không có hồi âm.
Tần Kiết đợi hồi lâu, ấn tắt di động bỏ vào túi, tiếp theo đứng lên, không dựa vào vách tường nữa, ấn thang máy.
Bảy giờ sáng, Tần Kiết lái xe về nhà, tắm rửa thay đổi quần áo, chạy đến tòa nhà Ngân Hà chuẩn bị cho cuộc họp đầu giờ chiều.
***
Trần Ân Tứ biết Tần Kiết gửi mấy tin nhắn WeChat cho mình, nhưng không ấn vào xem. Sau khi anh gọi hai cuộc cho cô, cô lập tức lấy điện thoại di động, chuyển tiếp hết số gọi đến vào số Tần Kiết. Vì tránh để điện thoại làm ảnh hưởng đến tâm trạng, Trần Ân Tứ còn cất di động vào dưới tủ quần áo trong phòng thay đồ rồi đến phòng làm việc đọc sách tiếp.
Mười một giờ rưỡi, Trần Ân Tứ trở về phòng ngủ, lúc lấy quần áo đi tắm thoáng liếc mắt sang ngăn tủ cất điện thoại vài lần nhưng không mở nó ra.
Buổi chiều cô đã đi bộ rất lâu trong không khí lạnh, đến bây giờ chân vẫn còn giá buốt, Trần Ân Tứ chỉnh nước ấm, chuẩn bị tắm rửa.
Do không có di động chơi, cô bật trình phát nhạc trong máy tính, đặt loa bluetooth trong phòng tắm.
Trần Ân Tứ bỏ vài giọt tinh dầu, cả người ngâm trong bồn tắm, nghe tiếng nhạc xập xình, thỉnh thoảng còn hát ngâm nga vài câu. Đến khi tắm xong thì trời đã rạng sáng.
Có lẽ ngâm nước ấm thư thái làm cơn buồn ngủ kéo đến, chưa được vài phút cô đã ngủ mất. Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Trần Ân Tứ đẫy giấc tỉnh lại, rửa mặt xong lại vào phòng làm việc xem sách. Đến mười một giờ rưỡi, Lục Tinh mang bữa trưa đến, cô ấy đi lượn một vòng không thấy Trần Ân Tứ đâu, bèn mở cửa phòng làm việc dù không ôm hi vọng gì. Tuy nhiên, Lục Tinh cũng phải trố mắt líu lưỡi bởi hình ảnh trước mắt.
Mãi cho đến khi Lục Tinh đứng trước bàn, Trần Ân Tứ mới nhận ra có người đến. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Tinh, cười chào "Tinh Tinh" rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lục Tinh khó tin chớp mắt, sau đó lướt nhìn khắp bàn Trần Ân Tứ, đều là sách chữa bệnh +AI. Cô ấy tiện tay cầm một quyển lên, lật hai trang, thộn mặt hỏi: "Ân Ân, em xem hiểu mấy thứ này hả?"
Trần Ân Tứ lắc đầu: "Không hiểu cho lắm."
Lục Tinh thầm nhủ “đã không hiểu còn nghiêm túc đọc thế làm gì”, ai không biết còn tưởng rằng Trần Ân Tứ muốn thi lên tiến sĩ nữa đấy. Lục Tinh: "... Không hiểu còn ép mình xem làm gì, em bị chập mạch à?"
Trần Ân Tứ ngẩng đầu, lườm Lục Tinh: "Không biết chị từng nghe đến câu nói này chưa: Đọc sách trăm lần mỗi lần đều sáng ra mỗi ý. Bây giờ em đọc không hiểu, đến khi em đọc trăm lần thì sẽ hiểu thôi."
Lục Tinh lại cảm thấy Trần Ân Tứ nói rất có lý, không thể nào phản bác: "... Vậy em từ từ xem đi."
Trần Ân Tứ xua tay, ra vẻ chê Lục Tinh quấy rầy đến mình, ra hiệu cô ấy đi nhanh lên.
Nghệ sĩ nhà mình tích cực cầu tiến như vậy đương nhiên Lục Tinh ủng hộ hai tay hai chân. Có điều trước khi đi, Lục Tinh vẫn phải cằn nhằn như mẹ hiền: "Đọc sách thì cứ đọc, chị mang bữa trưa đến cho em, em nhớ ăn đấy. Còn nữa, chị ép nước hoa quả bỏ trong tủ lạnh, em nhớ uống. Vì giữ dáng nên bình thường ăn ít, nên mỗi ngày đều cần phải` bổ sung vitamin, một ngày phải uống đủ tám ly nước. Với lại, đừng đọc sách lâu quá, không tốt cho mắt, cũng không tốt cho sức khỏe, nhớ thỉnh thoảng phải đứng lên hoạt động..." ***
Mười giờ đêm hôm đó tại tòa nhà Ngân Hà.
Đây là lần thứ năm mươi sáu Đường Cửu phát hiện Tần Kiết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm di động. Cậu không kiềm được, khe khẽ châu đầu rỉ tai với Dung Dự: "Anh Dự, anh có phát hiện hôm nay đại ca lạ lắm không?"
Dung Dự vẫn còn tức vì hôm qua bị Tần Kiết phà khói xe vào mặt nên giữ sĩ diện không tham dự vào đề tài liên quan đến Tần Cẩu.
Đường Cửu tập trung hết sự chú ý vào người Tần Kiết, không để ý đến sĩ diện của Dung Dự, vẫn chia sẻ suy nghĩ của mình: "Tuy rằng đại ca không có gì khác với bình thường, ngồi lì trước máy tính, gõ phím nhoay nhoáy, nhưng em chú ý, cứ cách ba mươi phút đến bốn mươi phút là đại ca sẽ nhìn di động một lần... Lúc nghỉ ngơi thì càng nhìn nhiều hơn... Em lén chạy đến sau lưng đại ca, rình xem, ai ngờ đại ca đang xem WeChat... Nhưng em không biết người đó là ai, biệt danh nghe dị lắm, gì mà Chủ Nợ... Anh Dự, anh nói xem, có khi nào đại ca giấu chúng ta đi vay nóng, bị người ta đòi nợ không?" Từ tối hôm qua Dung Dự đã biết Tần Kiết sốt ruột đi gặp ai rồi, nghe thấy lời Đường Cửu nói, anh ta tức thì hả hê: "Không, không phải là người ta đòi nợ, mà là Tần Cẩu muốn trả nợ, nhưng chủ nợ không cần."
Đường Cửu ngơ ngác: "Hả? Anh Dự, trên đời còn có chủ nợ không cần trả nợ á?"
Dung Dự vênh váo rung chân, cực kỳ vui sướng khi nghĩ đến cảnh Tần Cẩu từng vứt bỏ nữ thần của mình nay bị người ta xua như xua vịt. Anh ta cất cao giọng ngâm thơ: "Cùng một lứa bên trời lận đận, gặp nhau lọ phải ghét bỏ nhau."
Đường Cửu càng khó hiểu hơn.
Tần Kiết điềm nhiên đặt điện thoại xuống, coi Dung Dự như không khí, tiếp tục gõ phím. Chẳng qua anh vừa gõ vài phím, di động trên bàn bỗng sáng màn hình, Tần Kiết nhìn sang, lại là một dãy số lạ.
Cô nhóc chuyển cuộc gọi sang máy anh, đến giờ vẫn chưa đổi lại, hôm nay anh đã nhận hơn mười cuộc gọi lạ rồi, nào là tiệm spa, tiệm làm móng, tiệm làm tóc... Nội dung gọi đến trước sau như một, nhắc nhở cô đã đến lịch hẹn... Tần - điện thoại viên - Kiết ơ thờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tặc lưỡi thầm nghĩ cuộc sống cô nhóc phong phú thật. Sau đó anh mới cầm di động lên, một tay mở khóa màn hình, áp vào tai.
Giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng như dự tính không hề vang lên mà truyền đến một giọng nữ Tần Kiết khá quen: "Ân Ân?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT