Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tần Kiết, sửng sốt một hồi mới xoay người cùng ra khỏi nhà hàng.
Trên đường về nhà, Trần Ân Tứ vô cùng im lặng.
Cô im lặng như vậy khiến cho Tần Kiết mỗi lần chờ đèn đỏ, sẽ xoay đầu nhìn cô một chút.
Vài lần Tần Kiết định hỏi cô sao thế, nhưng lời đến bên miệng, anh như đã biết lí do cô không nói chuyện với anh, cuối cùng không nói gì nữa.
Có thể nhìn ra, cô bạn nhỏ muốn giữ khoảng cách với anh, cô càng như thế, anh càng không dám trêu chọc.
Cô gái nhỏ có vẻ hừng hực khí thế, thực ra cô lại rất sợ bị tổn thương.
Cô gọi fans của mình là nhím con, trên thực tế chính cô mới là nhím con.
Nhìn cô rất bình thường, không hề có chút phòng bị, nhưng mãi tới khi thật thân thiết, anh mới phát hiện ra rằng cô biến bản thân thành một chú nhím, biết rõ việc tỏ ra yếu đuối sẽ nhận được nhiều điều, nhưng nhất quyết đeo cho mình sự cứng cỏi.
Nhìn cả người cô đầy gai nhọn, cũng chỉ để bảo vệ chính mình mà thôi.
Phải rất lâu về sau anh mới hiểu vì sao cô lại để mình trở nên như thế, bởi vì cô vốn không hề có cảm giác an toàn.
Cũng rất lâu về sau nữa, anh tò mò, cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới biến bản thân thành như vậy?
Anh vẫn luôn nghĩ mình rất hiểu cô, nhưng sau này của sau này, rất lâu sau khi anh và cô chia tay, anh chợt nhận ra, hình như anh trước giờ chưa từng hiểu cô.
Xe vừa dừng dưới nhà Trần Ân Tứ, giây sau Trần Ân Tứ tháo dây an toàn, cô định vươn tay mở cửa xe, chợt nhớ trên người vẫn còn khoác áo của Tần Kiết.
Cô nhanh chóng thu tay, cởi áo khoác của Tần Kiết xuống.
Tần Kiết thấy hành động của cô liền lên tiếng:
- Cứ mặc áo đi.
- Không cần.
Trần Ân Tứ không nghĩ ngợi gì đã từ chối ý tốt của Tần Kiết:
- Tôi không muốn chỉ vì phải trả áo khoác cho anh mà lại gặp anh lần nữa.
Tần Kiết: “...”
Xuất phát từ sự lễ phép được giáo dục, sau khi Trần Ân Tứ xuống xe, xếp áo khoác ngay ngắn, để trên ghế lái phụ:
- Tạm biệt.
Nói xong, cô lùi về sau nửa bước, tiết trời vào thu ban đêm độ ấm không cao, hai vai cô run run, chạy vào tòa nhà.
Không lâu sau, bóng dáng của cô hoàn toàn mất hút ở cửa thang máy.
Tần Kiết ngồi trong xe một lúc, mới chuyển tay lái rời đi.
...
Ngày hôm sau là thứ Hai, sau khi Trần Ân Tứ ăn xong bữa trưa liền đến công ty một chuyến.
Lục Tinh đã ngồi ở công ty cả nửa ngày. Trần Ân Tứ nhớ đến chuyện hôm qua cô không nghe lời Lục Tinh, tự ý hành động, trước khi vào công ty, cô đặc biệt rẽ sang quán cà phê, mua một ly Vanilla latte mà cô ấy thích nhất.
Đến trước cửa phòng làm việc của Lục Tinh, Trần Ân Tứ cười hì hì gọi “Tinh Tinh”, nhân lúc Lục Tinh còn chưa mở miệng, cô cướp cơ hội đẩy ly cà phê đến trước mặt Lục Tinh:
- Tớ đặc biệt mua cà phê cho cậu đó.
Lục Tinh biết Trần Ân Tứ vì chuyện gì mà nịnh nọt chân chó thế này, vốn dĩ định hù dọa cô ấy một trận, để sau này gặp chuyện phải biết tự lo cho bản thân mình, nhưng khi nhìn khuôn mặt lấy lòng kia, ngay lập tức không dọa nổi:
- Chuyện của tối qua, tớ nghĩ rồi, thật sự cũng không còn biện pháp, càng không thể trách cậu. Tớ biết tính cách của cậu, vì vậy chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, không bị thương gì xem như là may rồi.
- Còn nữa, kịch bản hôm qua mất rồi, bây giờ tớ để cậu chọn lại một bộ kịch bản mới...
Lục Tinh nhận ly cà phê, vừa uống, vừa chỉ bàn làm việc của mình:
- Thấy không, chồng đầy, tất cả, cậu tự xem qua, nhìn trúng cái nào thì lấy cái đó.
"Ok." Trần Ân Tứ đồng ý xong, lập tức chạy lạch bạch sang bàn làm việc, bắt đầu xem kịch bản.
Vừa xem, Trần Ân Tứ vừa bình luận:
- Tên não tàn nào viết câu chuyện này vậy? Nữ chính sau khi xuyên không vào hậu cung, nhổ nước bọt trúng hoàng đế, thế là hoàng đế yêu cô ấy? Câu chuyện thiểu năng thế này, tớ không diễn!
- Cái này lại là giả thiết kì lạ gì đây? Vương gia cưới một vị vương phi, vương phi không được đắc sủng, nhưng lại yêu vương gia sâu sắc, có người tặng vương gia tiểu thiếp, tiểu thiếp là nam giả nữ, giả nhu nhược hãm hại vương phi... Người viết được truyện thế này, não bị cửa kẹp qua hả? Vương gia này sợ là người không biết phân biệt giới tính rồi? Tiểu thiếp là nam hay nữ cũng không biết...PASS!
- Còn nữa, nữ chính này một chưởng có thể tát chết một con bò, cái này mà là thể loại đô thị á? Sợ là kịch bản viễn tưởng thì có.
Một tiếng sau, một chồng kịch bản dày, toàn bộ bị Trần Ân Tứ vứt bỏ:
- ...Cái này là toàn là cái gì đây trời, xem đến eo tớ cũng mỏi, để tớ diễn mấy vai mất não này, không bằng cho tớ ngày ngày lên hot search để mọi người mắng chửi cho xong!
Lục Tinh:
- ...Mấy kịch bản này, cậu có thể diễn nữ chính.
Trần Ân Tứ:
- Nữ chính thì đã sao, vai nữ chính nào cũng thiểu năng, tớ sợ tớ diễn xong, còn ngốc tới mức không bằng tớ lúc ba tuổi.
Lục Tinh thành công bị câu “Ngốc tới mức không bằng tớ lúc ba tuổi” chọc cười, cô từ trên bàn mình lại lật thêm một cuốn kịch bản, đưa cho Trần Ân Tứ:
- Được rồi, nếu như cậu không muốn diễn vai nữ chính, vậy cậu xem kịch bản này thử. Đây là kịch bản tối qua Tần tổng đưa cho tớ, kịch bản quan trọng năm nay của công ty họ, nam chính nữ chính đều trực thuộc công ty đó, từng nhận giải ảnh đế, ảnh hậu, nếu cậu muốn đóng, cô ấy nói cậu có thể thử vai nữ số hai.
Trần Ân Tứ nhìn sơ qua cách xây dựng hình tượng nhân vật và nội dung*, nói thế nào nhỉ, không khác gì kịch bản hiện hành cho lắm, bối cảnh bình thường, tạo hình nhân vật bình thường, cốt truyện bình thường, nhưng diễn viên đủ chất, đạo diễn đủ trâu, nói trắng ra là loại kịch bản thu tiền từ tay fans.
(Chú thích: 人设 ý chỉ tạo hình, cách xây dựng tính cách đặc sắc của nhân vật. 大纲 ý chỉ đại cương, dàn ý trong tập làm văn, cũng có thể nói là nội dung. Nguồn Zhidao.baidu.com)
Thật lòng, đối với cô mà nói, loại kịch bản này cô với không nổi.
Đổi lại là trước đây, cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chấp nhận đi thử vai. Nhưng từ sau khi cô xem được đoạn phỏng vấn Tần Kiết mà Lâm Nhiễm gửi, cô không biết tại sao có chút không muốn nhận bộ này.
Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ không trả lời:
- Sao thế? Cậu đừng có mà nói với tớ, bộ này, cậu cũng không xem nổi?
Trần Ân Tứ chột dạ:
- Không, tớ không nói chướng mắt, tớ...
Ánh mắt của Trần Ân Tứ rơi vào quyển kịch bản nằm trong góc bàn làm việc của Lục Tinh.
Cô dừng lời nói bên miệng, cầm kịch bản kia lên xem lướt qua, sau đó ngẩng đầu, nhìn theo hướng Lục Tinh:
- Quyển kịch bản này, tớ cũng có thể nhận chứ?
- Không, cậu không thể!
Lục Tinh lướt qua tên kịch bản:
- Quyển kịch bản này là do một ekip hùng hậu dùng hết hai năm để viết, liên quan đến chữa bệnh +AI và sức khỏe Trung Quốc, kể cả nhạc phim cũng được đầu tư rất nhiều, đạo diễn và đội ngũ đều tiếng tăm, nhưng diễn viên vẫn chưa xác nhận. Có điều quyển kịch bản này vào tay tớ không phải tớ lấy giúp cậu, mà là Lâm Tĩnh Xu của công ty chúng ta chuyển hình tượng, muốn đóng bộ này, vì vậy tớ cũng lấy được một quyển.
Trần Ân Tứ:
- Vậy... Lâm Tĩnh Xu diễn rồi sao?
Lục Tinh:
- Chưa, sau khi gặp đạo diễn, hỏi qua mấy câu, đã bị pass rồi.
Trần Ân Tứ “Ờ” một tiếng, ánh mắt lại rơi lên hai chữ tên kịch bản là.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT